Hai người lính lùi lại hai bước, Thẩm Tầm giơ tay vỗ nhẹ vào chân trước của Lai Phúc, Lai Phúc lại trở nên ngoan ngoãn nằm xuống bên chân Thẩm Tầm.
Nhìn phản ứng của Lai Phúc, hai người càng mừng rỡ hơn: “Chúng tôi sẽ không ép buộc cô, bán hay không là tùy ý cô, chỉ là có thể cho chúng tôi lấy một ống máu của nó không? Cô yên tâm, một ống máu cũng có thể đổi đồ tiếp tế.”
Hai người nhượng bộ một bước.
Thẩm Tầm dùng ngón tay vuốt ve con dao găm: “Tôi không muốn”, đừng nói là một ống máu, ngay cả một sợi lông của Lai Phúc cô cũng không muốn đưa cho bất kỳ ai.
Thẩm Tầm có thể tưởng tượng được, nếu hôm nay cô đồng ý với họ thì điều gì sẽ chờ đợi Lai Phúc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây