Lông trên người Lai Phúc vốn rất ngắn, theo thời gian cũng dần dài ra, cách một thời gian Thẩm Tầm lại phải cắt tỉa cho nó.
“Đừng động đậy, lần này tao sẽ không cắt trúng mày nữa đâu, mày tin tao đi.” Thẩm Tầm túm lấy cơ thể lùi về phía sau của nó.
Lai Phúc cố sức ngửa người ra sau, vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay Thẩm Tầm, kéo cắt kêu lách cách một tiếng, nó lại run lên một cái.
“Tao đã nói với mày rồi mà, lần trước tao thực sự không cố ý, sao mày không tin tao chứ?” Thẩm Tầm cắt xong nhát cuối cùng: “Xong rồi.”
Lai Phúc như được lệnh ân xá, quay người chạy ra sau ghế sofa trốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây