Tất cả mọi người đều tranh nhau chạy về phía lối ra phố nhưng lối ra duy nhất của phố đã bị chính họ dựng chướng ngại vật.
“Ha ha ha, đồ ngốc, thật thú vị.” Thẩm Tầm ngồi bên cạnh Lai Phúc, mở bình nước uống một ngụm, cũng rót cho Lai Phúc một cốc, một người một báo ngồi trong góc tận hưởng thời gian yên bình.
Bùm, bùm, lại có thêm vài tiếng súng nổ, Thẩm Tầm cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình: “Mông mày dịch vào trong một chút, nhường chỗ cho tao.”
Lai Phúc ngẩng đầu, để lộ một con mắt, mông dịch vào trong, Thẩm Tầm chen vào phía sau.
“Mẹ kiếp, chúng ta bị lừa rồi.” khẩu súng trong tay Ngô Lương chĩa vào vị trí của Thẩm Tầm, không chút do dự bóp cò.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây