Người đàn ông ném găng tay lên bàn, sắc mặt nghiêm nghị và tiều tụy, anh ấy không thể quên được những ánh mắt cầu cứu đó, không thể quên được những đứa trẻ không có quần áo che thân, đông lạnh đến tím tái.
Người đàn ông xoa xoa huyệt thái dương, kể từ khi nhiệm vụ cứu hộ được triển khai, anh ấy chưa ngủ ngon giấc.
“Đội trưởng Lâm, để khẩu phần của tôi lại cho họ đi, tôi không ăn nhưng những người anh em cũng đã đến giới hạn rồi, tôi đồng ý với ý kiến của Tần Nghĩa Lộ vừa nãy, trước mắt nhiệm vụ chính vẫn là hoàn thành nhiệm vụ.”
Họ đã bị những người sống sót chặn đường, nếu tiếp tục chậm trễ, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải bỏ mạng ở đây.
“Cấp trên đã cử bốn đội cứu hộ, không lâu nữa những người này sẽ được cứu, chỉ là vấn đề sớm hay muộn” hiện tại nhân lực vốn đã thiếu, hận không thể chia một người ra làm ba người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây