Tiểu Bạch Long vẫn chưa ngủ, bay đến, cuộn tròn người lại, ngồi trên ghế sofa, dùng móng vuốt chống cằm, suy nghĩ miên man, như thể đang gặp phải vấn đề nan giải.
An Như Cố ngẩng đầu nhìn cậu ấy: “Phòng cậu không có tivi à? Sao không xem tivi trong phòng?”
Tiểu Bạch Long do dự một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô thật sự cảm thấy quỷ kia không xấu xí sao? Cô đang an ủi anh ta đấy à?”
“Tại sao tôi phải an ủi anh ta? Tôi chỉ nói sự thật thôi.” An Như Cố thản nhiên nói, đầu bút bi rơi trên giấy, vừa viết vừa trả lời cậu ấy: “Tại sao cậu lại cảm thấy anh ta xấu xí?”
Tiểu Bạch Long nhớ lại, nói như lẽ đương nhiên: “Lúc trước, tôi đến chơi long cung của Đông Hải Long Vương, người ở đó nói vậy. Bọn họ nói, con đực phải vạm vỡ, tốt nhất là có ngoại hình hung mãnh như Đông Hải Long Vương, để trấn áp Đông Hải.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây