“Bây giờ, quy định cấm đốt pháo đã ăn sâu vào lòng người, đột nhiên cho phép, chắc cũng chẳng có ai đốt, sợ cảnh sát đến bắt. Hơn nữa, ở những nơi rừng sâu núi thẳm, đốt những thứ này, chẳng khác nào phóng hỏa đốt rừng?”
Đúng lúc mọi người đang vô cùng lo lắng, An Như Cố lặng lẽ chỉ vào chiếc loa màu đen bên cạnh: “Chi bằng chúng ta dùng những bản nhạc này? Không gây ô nhiễm, không độc hại, rất thân thiện với môi trường.”
Nghe vậy, Tiểu Bạch Long vội vàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Mấy tiếng nhạc này còn ồn ào hơn pháo hoa, nhất định có thể dọa lũ Niên thú kia sợ đến mức tè ra quần.”
Tịnh Không: “? ? ?”
Mọi người: “? ? ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây