Không khí tràn ngập hơi nước, An Như Cố ngẩng đầu, nhìn màn nước trên bầu trời.
Màn nước rất mỏng, gần như trở nên trong suốt. Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua màn nước, chiếu xuống người bọn họ, không khí như ngưng đọng.
Tiểu Bạch Long cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thở của biển cả, kích động không thôi, mỗi tế bào đều đang gào thét sung sướng: “Hà Bá, ông hại tôi thê thảm như vậy, muốn dồn tôi vào chỗ chết, nhưng mà tôi vẫn chảy ra biển đó thôi!”
“Bột Hải, bản thần trở về rồi!”
Cậu ấy vui mừng đến mức run rẩy cả người, nhưng lúc này, An Như Cố suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đây là biển Đông Hải.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây