Mãi lát sau, người phụ nữ không suy nghĩ nữa, đoán chừng thấy Tôn Vĩ đáng thương, thế là xin lỗi nói: “Tôi sẽ kiếm tiền, những gì ông từng cho tôi, và nợ mà ông trả giúp bố, tôi sẽ trả gấp bội. Xin lỗi, mấy năm nay tôi cảm thấy sống không bằng chết… Ông buông tha tôi đi.”
Tôn Vĩ không trả lời, yên lặng cúp máy, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
An Như Cố âm thầm lắc đầu, vợ Tôn Vĩ vô cùng xinh đẹp, ông ta thừa lúc vắng nhà hôi của, quả thật đúng là dưa xanh hái không ngọt…
Tôn Vĩ lấy lại tinh thần, hình như đã nghĩ thông suốt: “Đại sư, tôi biết rồi, khi trở về tôi sẽ ly hôn. Đứa trẻ đó tôi không giành nữa, để nó ở với bố mẹ ruột của mình đi.”
“Ông có thể mở lòng là tốt rồi. Cô ta không phải chính duyên của ông, 3 năm sau, ông sẽ gặp chính duyên của mình, đến lúc đó sẽ có một trai một gái.” An Như Cố dừng một chút, rồi bổ sung: “Là con ruột.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây