Chân phải người đàn ông trung niên như bị thứ gì đâm trúng, mềm nhũn ra, cơ thể hắn mất cân bằng, ngã xuống. Theo quán tính hắn quỳ rạp trước người Phương Nhược Thủy đang ngồi trên xe lăn.
Mặc dù chân phải hắn còn nguyên vẹn, nhưng căn bản không cảm nhận được gì, hệt như chân không còn người hắn.
Phương Nhược Thủy bình tĩnh, không chút gợn sóng, rút định bên chân phải người rơm ra, sau đó giả vờ cử động tay định đâm vào chân trái.
“Đừng đâm!” Người đàn ông trung niên sợ hãi hô to, vội vàng cầu xin Phương Nhược Thủy tha thứ: “Cô Phương, tôi sai rồi, tôi không nên chế giễu chân cô.”
Do hắn qua loa tắc trách, không nên trào phúng chân người tàn tật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây