Kế Tinh không tin ông ta tốt bụng như vậy, luôn cảm thấy bên trong có cạm bẫy: “Có chuyện tốt thế cơ à, sao ông không tự mình làm?”
Bạch Trạch thở dài: “Vì ta không chế ngự được Côn Bằng, còn cô thì có thể.”
“Bức tranh này đã ở trong tay tôi ngàn năm rồi, tôi không mang lại hòa bình cho yêu tộc, bây giờ, tôi muốn thử một phương pháp khác.”
Ai ngờ, đường đường là Yêu Hoàng, vậy mà lại vì một con người mà trốn vào trong tranh. Bạch Trạch không hiểu nguyên nhân Côn Bằng làm vậy, nhưng lại cảm thấy chỉ có An Như Cố mới có thể duy trì hòa bình mà mình mong muốn.
Bạch Trạch không tính được kiếp trước của An Như Cố, cũng không tính được kiếp sau của người này, mơ hồ cảm thấy, lai lịch của người này có lẽ không đơn giản.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây