Tiếng mắng rất vang dội!
“Là thật. Anh đi tìm chú Đổng. Chú Đổng vừa từ nhà bà ta trở về. Nghe nói buổi sáng đã đến giờ ăn cơm mà bà ta vẫn còn chưa rời khỏi giường. Trương Quốc Khởi kêu Tiểu Lưu đánh thức bà ta, không ngờ Tiểu Lưu vừa mở cửa ra, thì liền nhìn thấy Đại Lưu đang nằm trên mặt đất, miệng méo, mắt trợn trừng.”
Trương Viễn nghe được bát quái từ nhà chú Đổng, kể lại cho Hứa Khả Nhân nghe một lần.
Hứa Khả Nhân nghe xong không khỏi thổn thức thở dài, tuy nói miệng lưỡi của Đại Lưu quả thật rất đê tiện, nhưng khi sắp già rồi lại thành ra thế này, cũng thật là có chút đáng thương.
Đương nhiên, người như vậy, không đáng để Hứa Khả Nhân thương hại, với lại cũng có một câu nói người đáng thương nhất định phải có chỗ đáng hận, bà Đại Lưu chính là thuộc về loại người này!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây