“Vậy được rồi, anh bôn ba bên ngoài nhiều ngày như vậy cũng đã mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta hẳn nói sau!”
Hứa Khả Nhân che miệng ngáp một cái, cô định rời khỏi vòng tay của ấm áp của Trương Viễn, nếu không phải vì anh ấy xuất hiện đột ngột, nói như vậy cô chắc chắn đã ngủ mất rồi!
Thật đáng tiếc khi bàn tay anh ôm vào eo cô, căn bản không hề có ý định buông ra.
Hứa Khả Nhân thấy vậy có chút bối rối, nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay to của anh đang đặt lên eo cô, ra hiệu anh buông tay ra!
“Vợ à, anh rất nhớ em!” Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai Hứa Khả Nhân, giống như lời thủ thỉ của người tình, khiến cô đỏ mặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây