“Không sai, chính là nơi đó, chúng ta đi thôi!” Sau khi tìm được nơi cần tìm, khuôn mặt của Hứa Khả Nhân tràn đầy hưng phấn.
Đúng lúc này, Trương Viễn đột nhiên nắm lấy tay Hứa Khả Nhân, sải bước tiến lên, đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay của mình, cảm giác mềm mại có chút mát lạnh, làm cho tâm trạng nóng nảy của Trương Viễn bình ổn xuống.
Vừa rồi, Hứa Khả Nhân nhìn khung cảnh xung quanh bằng đôi mắt trống rỗng, như thể nhìn xuyên qua đây đến một nơi mà anh không biết, Trương Viễn đột nhiên cảm thấy, người trước mắt mình cách chính mình rất xa, phảng phất rất xa xôi không thể nào với tới được.
Trong nháy mắt, cảm giác hoảng sợ tràn ngập toàn bộ não, khiến anh đột nhiên xúc động có ý muốn trực tiếp giấu người này đi.
May mắn thay, câu nói đột ngột của chú Đổng đã làm cho những suy nghĩ đen tối xuất hiện trong lòng anh bị đè nén đi xuống!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây