“Ý em là, nếu anh nhận lại cha mẹ ruột của mình, nhưng cha mẹ ruột của anh vẫn đối xử tốt với con nuôi của họ hơn là anh, vậy anh sẽ làm gì?”
Nói xong, vẻ mặt Hứa Khả Nhân thấp thỏm chờ câu trả lời của anh, mà phía trước Hứa Bưu vốn đang tập trung lái xe cũng nín thở, vì sợ hơi thở nặng nhọc của mình sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của Trương Viễn.
Ngay cả chú Đổng vừa lên đã xe nhắm mắt dưỡng thần cũng lặng lẽ mở hai mắt ra, hiển nhiên cũng rất quan tâm đến câu trả lời của anh!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng im lặng, không biết sau bao lâu, khi Hứa Khả Nhân đang suy nghĩ có nên chuyển chủ đề để phá vỡ sự khó xử hiện tại hay không, Trương Viễn đã lên tiếng.
“Từ khi anh có ký ức, anh biết mình là một người không được mọi người yêu thương. Những năm tháng này, những trải nghiệm đã khiến anh cũng đủ dần trưởng thành rồi. Kể từ khi anh cắt đứt quan hệ với gia đình đó, mối quan hệ huyết thống đối với anh cũng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là, chỉ cần thực sự đối xử tốt với anh, không quan trọng đó có là cha mẹ ruột hay không. Hơn nữa, hiện tại anh cũng không còn cô đơn nữa. Vì anh đã có em, có cả cha nuôi và anh trai nuôi, bây giờ anh thật sự rất hạnh phúc!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây