Tôi Làm Boss Tại Giới Huyền Học

Chương 8:

Chương Trước Hết Chương

Quản gia Tần cảm thấy căng thẳng, nhưng Lục Nghiêu nhanh chóng đáp: “Không phải! Là tự con muốn nghỉ học. Con... tư chất của con không tốt, không phù hợp với nơi này.”

Giáo sư Cố rất rõ về tư chất của Lục Nghiêu. Nếu vì lý do này mà nghỉ học, ông ấy không có gì để nói.

Ông ấy nhíu mày, thở dài: “Con hãy nghe lời hiệu trưởng, đợi điều tra xong rồi tính.”

Lục Nghiêu đồng ý, không nói gì thêm. Hiệu trưởng Phùng và giáo sư Cố an ủi thêm vài câu, dặn hắn hãy nghỉ ngơi giữ sức rồi rời đi.

Lục Nghiêu nhìn lên cửa sổ, đúng như dự đoán, không còn bóng dáng nào nữa. Xem ra các phóng viên thần thông quảng đại cũng biết chừng mực, sợ bị hiệu trưởng Phùng và giáo sư Cố phát hiện.

“Cậu chủ, có chuyện gì sao cậu không nói trước với lão gia?”

Quản gia Tần nói với giọng điệu không mấy thiện cảm.

“Chú Tần, tôi cũng vừa mới biết mình đã trúng phải thuốc cường dương và Mê Thất Hoa.”

Quản gia Tần nhìn hắn, như thể đang đánh giá lời nói của Lục Nghiêu có thật hay không.

“Cậu chủ, cậu không nên nói những lời đó.”

“Lời gì?” Lục Nghiêu ngơ ngác nhìn quản gia Tần, dừng lại một lúc rồi hiểu ra ý của ông ta, sắc mặt tối sầm lại: “Chú Tần, tôi... tôi hôn mê ba ngày, ông nội không đến thăm tôi sao? Tôi tưởng... Chú Tần, chú biết không? Ba ngày qua, tôi đã dạo một vòng ở cửa Quỷ Môn Quan.”

Quản gia Tần khựng lại, lời trách móc định nói ra cũng nghẹn lại trong họng.

“Ông chủ bận xử lý hậu quả mà cậu gây ra, nên để A Bình chăm sóc cậu.”

Lục Nghiêu cười nhẹ, tia buồn bã trong mắt biến mất, thay vào đó là tia sáng lấp lánh, như thể đã tin lời ông ta:

“Tôi biết rồi.”

Quản gia Tần hé môi, vốn định kêu Lục Nghiêu xuất viện về nhà họ Lục, nhưng nhớ lại thái độ của giáo sư Cố, ông ta thay đổi ý định. Ông ta chỉ an ủi Lục Nghiêu vài câu rồi rời đi. Khi mở điện thoại, ông ta mới phát hiện hàng loạt tin hot, mặt ông ta đen thui

Lục Thành Cương đến rất nhanh, mang theo cả chú Bình, người đã chăm sóc Lục Nghiêu từ nhỏ. Ông ta tỏ ra lo lắng, sốt ruột, ân cần hỏi thăm, thể hiện tình yêu thương của một người ông dành cho cháu nội, ra vẻ tự trách vì mấy ngày qua không phát hiện ra tình trạng của Lục Nghiêu. Sự hối lỗi và áy náy của ông ta được thể hiện một cách hoàn hảo.

Trong lòng Lục Nghiêu không khỏi thầm giơ ngón cái khen tài diễn xuất tuyệt vời của ông nội.

Khi mọi người rời đi, Lục Thành Cương khẽ vẫy tay, lặng lẽ ném ra lá bùa cách âm, nụ cười trên mặtông ta vụt tắt.

“Đây là chuyện mà con nói với ông, chỉ đơn giản là đến trường để làm thủ tục nghỉ học à?”

Lục Nghiêu ngẩng đầu lên: “Ông nội! Con có thể không để tâm đến việc người ta mắng con là phế vật, mắng con là kẻ tồi tệ. Nhưng con không thể để cha mẹ đã khuất của con bị liên lụy, phải chịu nhục nhã, cũng không thể để Lục gia vì con mà bị thiên hạ chỉ trỏ. Ông nội, con mang họ Lục, nhà họ Lục có thể có phế vật, nhưng không thể có kẻ không biết liêm sỉ.”

Lục Thành Cương chấn động. Đối với một thế gia như Lục gia, tư chất và danh tiếng của con cháu đều quan trọng. Thật không may, ông ta đã nhận ra điều này quá muộn. Giờ mọi chuyện đã an bài, ông ta chỉ có thể che đậy cho cháu trai, chứ biết làm gì hơn? Không lẽ vì nghĩa mà xử phạt người nhà? Lôi cả con út và đứa cháu nội tư chất khá khác vào cuộc chỉ một cháu nội “vô dụng”?

Với nhà họ Lục, chuyện anh em bất hòa, tranh đấu trong nhà còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc vướng vào bê bối tình ái, háo sắc bắt cá hai tay!

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️