Tôi Làm Boss Tại Giới Huyền Học

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

“Không biết chừng mực? Tôi không nghĩ vậy. Nếu nói không biết về thuốc cường dương và Mê Thất Hoa nghe còn hợp lý. Nhưng nhìn Lục Nghiêu rõ ràng hiểu rất rõ, hơn nữa chính cậu ta nói tình trạng của mình khác với người ta. Nghe giọng của giáo sư Cố và Lục Nghiêu, nếu cậu ta sử dụng sẽ mất mạng. Dù không biết chừng mực, chẳng lẽ cậu ta mạo hiểm tính mạng chỉ vì một lần chơi bời sao?”

“Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Lục Nghiêu còn nói cậu ta đã hôn mê ba ngày, gia đình họ Lục không biết gì?”

“Hôn mê ba ngày? Cậu ta nói hôn mê thì mấy người tin y vậy à! Ai biết được, có khi chỉ là trò lấy lòng thương cảm thôi.”

“Lấy lòng thương cảm? Dù tôi cũng không ưa Lục Nghiêu, nhưng phải nói thật, muốn bôi đen người ta cũng nghĩ cái gì hợp lý chút. Dù không biết bệnh án ghi gì, nhưng giáo sư Cố đã nói Lục Nghiêu chỉ còn lại nửa mạng sống, điều đó cho thấy tình trạng rất nghiêm trọng. Tôi không nghĩ giáo sư Cố hay hiệu trưởng của học viện Thiên Huyền đi tham gia diễn trò để lấy lòng thương cảm. Nhìn góc quay livestream, rõ ràng là quay lén.”

“+1, tôi cũng nghĩ vậy. Nhà họ Lục đúng là thế gia, nhưng cũng chỉ là thế gia hạng hai. Đừng nói đến Lục Nghiêu, nguyên nhà họ Lục không thể nào mời được phòng y tế của Thiên Huyền, hiệu trưởng và trưởng khoa đan dược đến cùng nhau đóng kịch.”

“Có phải tôi là người duy nhất cảm thấy vụ này càng nghĩ càng thấy đáng sợ không?”

“Tôi cũng thế, càng nghĩ càng sợ +1.”

...

Trong phòng y tế.

Tạm thời không ai trong phòng biết gì về những lời bàn tán trên mạng. Giáo sư Cố mặt mày u ám, rất không vui. Ông ấy có mối quan hệ khá tốt với Lục Thiên Chiếu, nhưng thật tiếc, Lục Nghiêu lại không ra gì. Vì vậy, dù biết về sự tồn tại của Lục Nghiêu từ trước, nhưng vì người là giáo viên, người là học sinh, hơn nữa không cùng khoa nên hai người ít khi gặp nhau.

Giờ người bạn tốt của ông ấy đã qua đời, còn đứa con của bạn lại dính vào rắc rối. Với Lục Nghiêu, ông ấy chỉ mong có thể giúp đỡ phần nào nên khi biết hắn xỉu ở cổng trường liền vội chạy tới. Ông ấy vốn chỉ định góp chút sức cho trọn tình, dù sao Lục Nghiêu làm chuyện dơ dáy kia trong trường, ông ấy xấu hổ không muốn đứng rabênh vực.

Nhưng nếu đây là hãm hại, suýt nữa lấy mạng Lục Nghiêu thì lại là chuyện khác!

Ông ấy kìm nén cơn giận, hỏi Lục Nghiêu: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

“Con cũng không biết. Con hẹn với Thấm Tuyên đến ký túc xá của cô ấy. Nhưng khi con bước vào, con chỉ thấy Diêu Cảnh Tuyên. Sau đó, con cảm thấy không ổn, đầu óc không tỉnh táo nữa. Con … con và Diêu Cảnh Tuyên chưa làm gì cả, cũng không kịp làm gì.”

Thuốc cường dương, Mê Thất Hoa...

Đây là trường học! Hơn nữa còn là học viện nổi tiếng như Thiên Huyền, thế mà lại xảy ra chuyện như thế này!

Hiệu trưởng Phùng mặt tối sầm lại: “Chuyện này tôi sẽ cho người điều tra ai đã mang Mê Thất Hoa vào đây. Nếu mọi chuyện đúng như cậu nói, nhà trường sẽ cho cậu một lời giải thích.”

Lục Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn hiệu trưởng. Thật ra, hôm nay tôi đến là để làm thủ tục nghỉ học.”

“Nghỉ học?” Hiệu trưởng Phùng nhíu mày: “Chuyện còn chưa rõ ràng, cậu là học viên của học viện Thiên Huyền, nhà trường có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cậu trong khuôn viên. Chuyện này tuyệt đối không thể dung túng. Chuyện nghỉ học hãy để sau khi điều tra xong rồi tính.”

Giáo sư Cố liếc nhìn quản gia Tần, hỏi: “Là người nhà bảo cậu nghỉ học?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️