Ba ngày trước, chính là lúc xảy ra chuyện giữa Lục Nghiêu và Diêu Cảnh Tuyên.
Tất cả mọi người đều nhíu mày, ánh mắt nhìn Lục Nghiêu càng thêm không ưa.
Nhưng Lục Nghiêu mở to mắt, trông như bị sốc: “Đan dược cường dương?”
Mọi người: Phản ứng này có gì đó không đúng lắm?
Một y tá bước vào, đưa thêm một tờ giấy: “Đây là kết quả xét nghiệm thứ hai, là Mê Thất Hoa.”
Đan dược cường dương không cần giải thích, tên gọi đã rõ rồi. Mê Thất Hoa là một loài hoa hiếm có đặc trưng của thế giới này, số lượng rất ít, nó tỏa ra một hương thơm kích thích cơ thể người, khiến người ta rơi vào trạng thái dục vọng mãnh liệt, giống như đan dược cường dương nhưng còn mạnh hơn. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể sử dụng.
Đặc biệt, nó có thành phần kỵ với một loại thuốc trong đan dược cường dương. Nếu hai loại này được sử dụng cùng nhau mà thực sự phát sinh quan hệ, sẽ làm tổn hại đến căn cơ thân thể của cả hai bên. Nhẹ thì linh căn bị tổn thương, nặng thì...
Giáo sư Cố nổi giận: “Quá đáng! Cậu làm ra chuyện như vậy đã đủ tồi tệ rồi, sao lại có thể dùng bừa bãi thứ này!”
Lục Nghiêu tái mặt: “Chú Cố, con… con không làm!”
Anh cắn chặt răng, mũi cay xè, cố gắng không để nước mắt oan ức trào ra. Lục Nghiêu gọi là chú chứ không phải giáo sư Cố, bởi vì người này có mối giao tình với cha của nguyên chủ là Lục Thiên Chiếu.
Diễn kịch thôi mà, ai không biết diễn!
“Chú Cố, chú biết rõ tình trạng sức khỏe của con mà. Từ khi sinh ra, hồn phách của con đã bị tổn thương, linh căn đã hỏng. Nếu không nhờ cha mẹ tìm đủ mọi thứ quý giá để chữa trị, có lẽ con đã chết từ lâu rồi. Người bình thường không bao giờ uống chung hai loại thuốc này, huống hồ là con. Dù con có ngốc đến đâu cũng không thể lấy mạng mình ra để đùa giỡn.”
Giáo sư Cố sững người, bừng tỉnh. Phải rồi, dùng lẫn lộn hai thứ này có thể gây tổn hại cơ thể và phá hủy linh căn của người khác, nhưng với Lục Nghiêu, đó chính là lấy mạng!
Ông ấy vội giật lấy bệnh án trong tay bác sĩ: “Sao lại như vậy? Con có biết tình trạng hiện tại của mình không? Con gần như đã mất nửa mạng, nhà họ Lục sao lại để con đi lang thang bên ngoài mà không đưa vào bệnh viện!”
Vẻ mặt Lục Nghiêu hoảng hồn, vội vàng giải thích: “Chú Cố hiểu lầm rồi. Con… con đã hôn mê ba ngày và vừa mới tỉnh lại. Ông nội và chú Hai không biết chuyện này, nên… con… con cũng không ngờ trong cơ thể mình lại có Mê Thất Hoa và đan dược cường dương.”
Quản gia Tần lạnh người, sống chung dưới một mái nhà, Lục Nghiêu đã hôn mê ba ngày mà nhà họ Lục không hề hay biết, điều này có ý nghĩa gì? Ông ta liếc nhìn Lục Nghiêu với ánh mắt sắc bén, nhưng có hiệu trưởng và giáo sư Cố ở đây, ông ta không thể làm gì hay hỏi gì được.
Điều mà ông ta không biết là, ngay bên ngoài cửa sổ có một bóng người đang treo ngược, cầm điện thoại quay lại toàn bộ sự việc, thậm chí còn phát trực tiếp!
“Ôi mợ ơi! Tôi vừa nghe thấy gì thế này? Mê Thất Hoa đã bị quốc gia cấm dùng mà? Không nói tới dùng chung với đan dược cường dương, ngay cả khi dùng riêng, không phải ai cũng chịu nổi. Một khi bị tổn thương sẽ là tổn thương vĩnh viễn, không thể phục hồi! Đó là linh căn đấy. Có linh căn là được nhập đạo, ai mà không quý trọng chứ!”
“Vừa nãy còn chửi Lục Nghiêu, giờ tôi lại thấy chuyện này không đơn giản!”
“Không đơn giản gì chứ. Chỉ là Lục Nghiêu và Diêu Cảnh Tuyên còn trẻ, không biết chừng mực nên dùng thuốc lung tung thôi!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin