Nhưng nước mắt của Lạc Ngạn còn chưa kịp rơi xuống, liền nhận được tin nhắn của Tô Đào, bảo anh ta và Mạn Mạn xuống lầu lấy đồ.
Về phần lấy gì thì không nói.
Lạc Ngạn ôm một cái thùng lớn xuống lầu trong trạng thái hoang mang, mở ra xem, nhãn cầu suýt nữa đã rơi vào trong thùng.
Ôn Mạn thò đầu lại gần, có chút lo lắng:
“Không phải là Tô Đào trả lại hết số thịt tôi tặng chứ? Ơ không phải, đây đều là thuốc sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây