Tô Đào đột nhiên cảm thấy rất áy náy, thậm chí là xấu hổ.
Trong nửa năm ở Đào Dương, cô thật sự đã từng nghĩ đến việc đi thăm thầy Bạch.
Nhưng cô thực sự quá ngại tiếp xúc với người nhà họ Tô.
Cô đang cố gắng cắt đứt liên lạc với gia đình gốc, vẫy tay chào tạm biệt bản thân mười mấy năm trước, nhưng lại quên mất trong đoạn ký ức này còn có những người đáng để cô ghi nhớ.
Cô gật đầu mạnh mẽ: “Vâng thưa thầy Bạch, một thời gian nữa cháu sẽ đến thăm thầy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây