Tô Đào đương nhiên không biết mình xui xẻo dẫm phải bãi phân chó như vậy.
Trở về Đào Dương, nhìn thấy ổ mèo trống trơn bên cạnh ghế sofa, rất khó chịu, như thể tim bị khoét mất một miếng, lại còn là do chính tay cô khoét.
Cô căn bản không thể khống chế được việc mình cứ nghĩ, liệu con mèo nhỏ có thể thích nghi với cuộc sống quân ngũ không, có bị lạc đường bị người xấu bắt đi làm hại không, nếu ăn không ngon ngủ không yên thì phải làm sao.
Tuyết Đao chậm rãi đi tới nằm sấp bên chân cô, thở hổn hển.
Tô Đào ngồi xổm xuống vuốt ve nó, thấy trên người nó gần đây lại mọc ra không ít lông trắng, còn rất thô ráp, giống như người già tóc bạc da mồi vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây