Câu nói này khiến tim Tô Đào như ngừng đập, cô kìm nén sự nghi ngờ và lo lắng to lớn, bước tới, đứng yên trước mặt anh.
Định đưa tay ra, nhưng Thời Tử Tấn đã nhanh tay hơn một bước, ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt trên tóc cô.
Tô Đào cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi và tiếng thở dài khe khẽ của anh.
Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy, được bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo.
Giang Dữ trong bóng tối cũng thức thời tránh xa, biến mất trong màn đêm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây