Tô Đào nghe vậy sững người, sau đó mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta: “Đội trưởng Lôi, hợp tác vui vẻ.”
Cô rụt tay lại, nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì tôi có thể trả trước cho các anh nửa tấn nhiên liệu vào ngày các anh đến Thủ An, sau khi tìm được gia đình Ngũ Chấn tôi sẽ đưa thêm nửa tấn lương thực, đưa đến Đông Dương an toàn, tôi sẽ sắp xếp việc chữa trị, thế nào?”
Lôi Hành cười rạng rỡ: “Rất hoàn hảo, ba ngày, tôi đảm bảo nhiều nhất ba ngày là có thể tìm được và cứu người ra.”
Chiều hôm đó, nhóm người của Báo Đồ kéo theo nửa tấn nhiên liệu, lái những chiếc xe máy đua được cải tiến gầm rú hướng về Thủ An.
Tô Đào đứng trên đỉnh núi nhìn thấy khói xe của bọn họ bốc lên, thậm chí còn nghe thấy nhạc punk mà bọn họ bật, nếu ở gần chắc chắn là âm lượng chấn động màng nhĩ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây