Lúc này, hai con tang thi khác cũng đã tới gần, ngửi thấy mùi máu tươi, chúng phấn khích lao về phía con chó.
Nhưng ngay sau đó, chúng bị chặn lại.
Con chó tang thi lập tức quay đầu, lao mạnh về phía một tên tang thi, húc hắn ngã lăn xuống đất.
Tang thi và chó tang thi thế mà lại lao vào đánh nhau một cách kỳ lạ.
Hắc Cẩu có vẻ định xông tới giúp nhưng nó quá yếu, vừa cố gượng đứng dậy đã lại ngã xuống.
Liên Họa liếc nhìn đám tang thi đang quấn vào nhau, rồi vòng ra phía sau con chó nhỏ.
Con chó nhỏ nhìn cô đầy ngạc nhiên, dường như bối rối khi thấy một cái cây biết chạy tới chạy lui.
Đến gần mới phát hiện, con chó nhỏ gầy đến mức có thể nhìn rõ xương nhô lên qua vết thương. Hơn nữa, nó không phải là một con chó con mới sinh, chỉ là quá nhỏ bé khiến người ta lầm tưởng. Thực ra đây là một con chó đã trưởng thành.
“Gâu?” Nó yếu ớt sủa về phía Liên Họa.
Thực ra Liên Họa không mấy thích loài chó. Lần nọ, khi cô bị một con người mang về nhà, gia đình đó có nuôi một con chó. Đó là một con poodle. Mỗi ngày, nó đều sủa inh ỏi đúng giờ suốt ba tiếng, làm cô rụng mất hai cái lá. Thậm chí, khi không có người, nó còn trèo lên bàn rồi nhảy xuống bên cạnh chậu cây của cô. Nếu cô không phải đã thành tinh, có lẽ đã bị nó làm đổ vỡ rồi.
Mọi chuyện chưa dừng ở đó. Sau khi gặm hai chiếc lá của cô, con poodle còn cố gắng tè vào chậu cây của cô để đánh dấu lãnh thổ.
Liên Họa lần đầu tiên trong đời tức giận đến mức nhảy ra khỏi chậu cây, túm lấy con poodle và cho nó biết thế nào là sự kinh hoàng.
Chẳng bao lâu sau, cô giả chết rồi nhanh chóng trốn khỏi căn nhà đáng sợ đó. Sau này, nghe nói người chủ còn đem chậu cây của cô đến chợ hoa và cãi nhau với ông chủ.
Vì vậy, từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy chó, Liên Họa lại nhớ đến ký ức tồi tệ ấy.
Nhưng giờ đây, con chó này là sinh vật sống đầu tiên mà cô thấy sau khi tỉnh dậy. Nó trông đáng yêu hơn con poodle nhiều nên Liên Họa không ghét nó lắm. Mặc dù không ghét, cô cũng không lại gần nó.
“Ngươi sắp chết rồi.” Liên Họa nhìn Hắc Cẩu nói.
Đôi mắt hiền lành của Hắc Cẩu nhìn cô, vừa tò mò vừa ngạc nhiên với cái cây biết nói này. Nó muốn tiến lại gần để ngửi và xem xét nhưng quá yếu ớt, chỉ có thể đưa chân ra rồi bất lực nằm im.
“Ngươi chạy nhanh thế, sao không rời khỏi đây?” Liên Họa hỏi.
Không biết nó có hiểu không nhưng ánh mắt Hắc Cẩu chuyển sang nhìn hai con chó tang thi đang cắn xé nhau.
“Các ngươi quen nhau?”
Hắc Cẩu khẽ rên rỉ, đặt cằm xuống đất, ánh mắt chăm chú nhìn hai con chó. Trong ánh mắt ấy không có giận dữ, không có oán hận, chỉ có lo lắng và nhớ nhung.
Rõ ràng nó chỉ là một con vật nhưng lại có những cảm xúc giống như con người.
Liên Họa đã thành tinh hơn năm trăm năm, sống trong thế giới loài người hơn hai trăm năm, cô luôn quan sát họ, thấy đủ loại yêu hận tình thù, bi hoan ly hợp nhưng cô không bao giờ hiểu rõ.
Con người có câu: “Người không phải cỏ cây, ai nỡ vô tình.”
Liên Họa có thể thấy rõ mọi chuyện đang diễn ra nhưng không để bản thân bị cuốn theo cảm xúc! Cô chỉ là một kẻ quan sát mà thôi.
Liên Họa có cảm giác, có lẽ một ngày nào đó, khi cô thực sự hiểu được tất cả những cảm xúc ấy, cô sẽ đạt đến một cảnh giới khác.
Đó cũng là lý do Liên Họa luôn lẩn khuất trong thế giới loài người, không chỉ vì ham muốn sự phồn hoa, mà còn để tìm kiếm chìa khóa tu luyện của mình.