Dù có tác dụng, cô vẫn thấy khó chịu. Đồ nhân tạo làm sao có thể sánh được với thiên nhiên, huống chi tắm nắng còn là một sự hưởng thụ và thể hiện phong cách, đó là niềm đam mê của những cái cây có gu.
Cô còn có một mối lo khác: đèn không phải cần có điện sao, bây giờ cô biết tìm đâu ra điện?
Đang buồn phiền, cô vô tình giật đứt một sợi tóc. Liên Họa bước tiếp dọc theo con phố phía trước.
Dù có dùng được hay không, trước tiên vẫn phải tìm.
Xung quanh công viên có nhiều khu dân cư, gần đó có rất nhiều siêu thị lớn nhỏ.
Sau khi tận thế xảy ra, những nơi bị tàn phá nặng nề nhất chính là các cửa hàng và siêu thị, vì đó là nơi chứa nhiều vật tư nhất.
Liên Họa không kỳ vọng nhiều vào việc tìm kiếm, chỉ muốn thử vận may.
Những cửa hàng ven phố tầng một hầu như đều bị đập phá, không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Cô rẽ vào một siêu thị nhỏ tên Mỗ Liên, biển hiệu vẫn còn nguyên. Bên trong, các kệ hàng đổ sập xuống, trên sàn chỉ còn lại những gói đồ ăn bị xé toạc, bao bì bánh quy, mì gói và thịt khô đều có vết răng cắn.
Liên Họa bước qua khu thực phẩm và tiến vào khu đồ dùng sinh hoạt. Siêu thị nhỏ như thế này thường có không gian hẹp, khu sinh hoạt cũng không lớn nhưng hầu như nơi nào cũng bán đèn bàn và bóng đèn.
Vừa bước tới, dưới chân cô vang lên tiếng “lốp bốp” như dẫm phải thứ gì đó. Nhìn xuống, hóa ra là mảnh vỡ của một ống đèn, trên đó có vết màu đỏ sẫm, dường như là máu đã khô.
Liên Họa ngẩng đầu nhìn trần nhà, dây điện đã bị giật xuống, đèn treo cũng không còn, bóng đèn biến mất.
Quan sát kỹ, những kệ hàng đổ sập cũng bị tháo mất nhiều ván và chân kệ, phần còn lại thì bị hư hỏng nặng.
Liên Họa: [...]
Chẳng lẽ con người là loài chuột đồng sao? Sao có thể vơ vét sạch sẽ đến mức không còn gì như thế này?!
...
Ra khỏi siêu thị nhỏ, Liên Họa rẽ vào khu dân cư. Không thể nào trong các căn hộ cũng trống không hết được.
Cô chọn một căn phòng trên tầng thượng để lên. Thang máy đã ngừng hoạt động từ lâu, cô ngán ngẩm leo cầu thang nên trực tiếp đi dọc theo bức tường.
Hầu hết các bức tường bên ngoài của tòa nhà trong khu đều bị cây leo phủ kín như giàn leo, chỉ có vài tầng trên cùng còn lộ ra.
Khi Liên Họa bước trên đám dây leo, những chiếc lá của chúng còn chủ động mở rộng ra để cô dễ di chuyển hơn.
So với cây lớn và cỏ, mấy cây leo này có thể nói là cực kỳ thân thiện.
Căn phòng trên tầng thượng vẫn tốt hơn một chút so với những căn bên dưới, ít nhất cửa vẫn còn nguyên vẹn.
Liên Họa chọn đại một căn, rồi đá cửa xông vào. Đây là căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, diện tích không lớn, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy toàn bộ không gian.
Nơi này chưa bị ai đột nhập, ghế sofa, tivi đều còn nguyên, bàn ghế đầy đủ. Chỉ là trên bàn chất đầy hộp đựng thức ăn, rác trên sàn chất đống lâu ngày không dọn dẹp, mùi hôi thối nồng nặc từ nhà vệ sinh bốc ra.
Nhưng những thứ đó không phải là điều thu hút sự chú ý nhất. Điều đáng chú ý nhất là cái xác treo ngay ngoài ban công, đối diện thẳng với cửa ra vào.
Cái xác quay mặt về phía cửa, đã chết từ lâu, phần lớn đã thối rữa, có thể nhận ra đây là một người đàn ông còn trẻ, vóc dáng khá béo.
Liên Họa không biểu lộ cảm xúc gì, đứng ngay cửa mà không bước vào. Xác người chôn dưới đất là loại phân bón cao cấp nhất cho cây cỏ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin