Tôi Dọn Rác Ở Thế Giới Phế Thổ

Chương 48:

Chương Trước Chương Tiếp

Trong thế giới hoang tàn, mọi thứ đều bị thúc ép trưởng thành, một con gà từ khi sinh ra chỉ cần sáu tiếng là có thể dọn lên bàn ăn, thời gian học tập của con người bị nén lại không ngừng, 18 tuổi tốt nghiệp đại học, nếu nhà Chúc Ninh có tiền thì bây giờ cô cũng đang học nghiên cứu sinh rồi.

Lưu Niên Niên: “Cô tên gì?”

“Chúc Ninh,“ Chúc Ninh không có thời gian tán gẫu với cô ta, hỏi: “Dì út của cô mất tích, cô đến đây tìm?”

Ở đầu phố vẫn còn treo biển cảnh báo, phải mù đến mức nào mới vào đây tìm người mất tích, hơn nữa Lưu Niên Niên trông giống như một tiểu thư nhà giàu, dì út của cô ta chắc cũng là một quý bà nào đó, sao có thể đến quán lẩu Ghé Thăm Lại này ăn cơm chứ?

Có khi cả cái quán lẩu này đều bị nhà cô ta mua lại rồi ấy chứ.

Lưu Niên Niên do dự một chút, dường như đang sắp xếp từ ngữ: “Nói là dì út nhưng thực ra là người làm vườn của một trong những căn nhà của tôi.”

Một trong những căn nhà, Chúc Ninh nắm bắt được từ khóa, cô giàu có này rốt cuộc có bao nhiêu căn nhà vậy?

“Hồi nhỏ tôi không có ai chơi cùng, hay tìm bà ấy, dì út của tôi trước khi mất tích rất kỳ lạ, ngày nào cũng lẩm bẩm, hồi nhỏ người lớn trong nhà đều không cho tôi tiếp xúc với bà ấy. Tôi lớn lên mới biết bà ấy có thể đã bị ô nhiễm tinh thần từ mấy chục năm trước rồi.”

“Tôi xem nhật ký của bà ấy, phát hiện trước đây bà ấy rất thích đến quán lẩu này, trên cánh tay dì út của tôi có một vết sẹo bỏng, cả cánh tay cộng với bắp tay và cổ, lan rộng đến nửa dưới khuôn mặt.”

Lưu Niên Niên khoa tay múa chân trên người mình, cho thấy diện tích vết bỏng lớn đến mức nào, diện tích này gần như bị hủy dung rồi.

“Dì út nói bà ấy bị bỏng khi ăn lẩu trước đây, bà ấy cũng không phẫu thuật thẩm mỹ, cảm thấy vết sẹo là một ân huệ, hơn nữa khi nhắc đến quán lẩu thì không hề oán hận, ngược lại rất hoài niệm, nói quán này thật ngon, tiếc là không mở cửa nữa. Tôi liền muốn đến xem thử, rốt cuộc ngon đến mức nào.”

Đến rồi, mảnh ghép cuối cùng đã được bổ sung.

Chúc Ninh đã xem nhật ký và nghe ghi âm của nhân viên, bây giờ đã bổ sung được mảnh ghép của thực khách, thực khách năm đó ăn thịt, chắc chắn đã bị ô nhiễm, những thực khách bị ô nhiễm sau đó đã đi đâu?

Bây giờ dường như đã có chút manh mối.

Sau khi bị ô nhiễm tinh thần, trông họ vẫn rất bình thường, họ có thể làm công việc làm vườn một cách bình thường, nhưng sẽ làm một số việc bất thường. Họ hòa nhập vào cuộc sống của người bình thường, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.

Lưu Niên Niên thật sự rất tò mò, chỉ vì người làm vườn nhà mình nói quán lẩu này ngon, liền muốn đến xem thử. Lưu Niên Niên có thể không muốn tiết lộ sự giàu có của gia đình mình, nên đã che giấu một phần thông tin, những chuyện kể ra nửa thật nửa giả.

Chúc Ninh đoán rằng việc tìm dì út là phụ, việc đến mạo hiểm là thật, rất giống một đứa con nhà giàu ăn no rửng mỡ thích mạo hiểm.

Chúc Ninh: “Cô tìm thấy chưa?”

Lưu Niên Niên: “Chưa, tôi đã xem qua một lượt, trong số thực khách không có dì út của tôi.”

Chúc Ninh: “Cô vào đây bằng cách nào?”

“Xin việc làm nhân viên,“ Lưu Niên Niên: “Dương Đào hỏi tôi làm gì, tôi nói tôi đến rửa bát. Lúc đó tôi thấy trên căn phòng này treo biển 'Không phận sự miễn vào', tưởng là giấu bí mật gì nên mới vào.”

Chúc Ninh: “Đây là cánh cửa đầu tiên cô mở?”

Lưu Niên Niên: “Đúng vậy, tôi chỉ mở một lần, sau khi vào thì chưa ra ngoài, liền thấy Dương Đào đang giết người, sau đó không dám ra ngoài nữa.”

Chúc Ninh: “...”

Không biết nên nói Lưu Niên Niên may mắn hay không, căn phòng này là nơi ông chủ dùng để chứa thuốc, có thể khi Dương Đào còn sống cũng không đến đây mấy.

Lưu Niên Niên: “Sau khi tôi vào đây, tôi không cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng cứ cách một khoảng thời gian, họ lại rung chuông họp một lần, mỗi lần rung chuông kéo dài khá lâu, tất cả mọi người trong cửa hàng đều đi xuống tầng hầm. Tôi tìm thấy một cái lỗ trong phòng, không biết ai đào, họ sẽ quỳ lạy cầu nguyện ông chủ, sau đó cắt thịt của ông chủ, mang lên bếp chế biến, rồi lại nhúng lẩu.”

“Lúc đầu tôi thấy khá kinh tởm, sau đó không còn cảm thấy kinh tởm nữa, chỉ muốn chạy trốn. Lúc họ xuống tầng hầm là thời điểm tốt nhất để chạy trốn.”

“Tôi đã quan sát vài lần đều như vậy, định nhân cơ hội chạy ra ngoài, kết quả lại nghe thấy tiếng của cô.”

Tiếng động do Chúc Ninh gây ra quá lớn, tiếng súng của cô đã khiến Lưu Niên Niên kinh hãi, lúc đó cô ta chỉ nghĩ rằng có một người sống đã vào khu vực ô nhiễm.

Lưu Niên Niên tưởng Chúc Ninh là cứu binh do trung tâm xử lý rác thải phái đến, nhưng một mặt lại nghi ngờ Chúc Ninh là vật ô nhiễm, không dám xuất hiện.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)