Chúc Ninh liếc mắt nhìn, trên hợp đồng bảo mật cơ bản không liệt kê điều khoản cụ thể nào, đại khái chỉ nói rằng cô phải giữ bí mật về những gì mình nhìn thấy.
Một bản hợp đồng là hợp đồng thử việc, dùng để bảo đảm quyền lợi cơ bản của Chúc Ninh, còn có một bản là thỏa thuận an toàn, thỏa thuận an toàn rất dài, dày đến hai mươi trang, Chúc Ninh xem rất kỹ, có mấy điều khiến người ta phải để ý.
Điều thứ mười một: Trong thời gian làm việc, nếu xảy ra bất kỳ thương vong nào, đều do Trung tâm Vệ sinh Liên bang toàn quyền chịu trách nhiệm, bồi thường gấp ba lần theo phụ lục 15 điều lệ.
Điều thứ ba mươi lăm: Người bị tàn tật vĩnh viễn, Liên bang sẽ chịu trách nhiệm trọn đời.
Trong thỏa thuận an toàn này xuất hiện một số từ ngữ liên quan đến thương vong.
“Có nguy hiểm sao?” Chúc Ninh hỏi.
“Có, nhưng xác suất không cao, về cơ bản sẽ không gặp phải,“ Phòng Doanh nói: “Thông thường, khi nhân viên vào dọn dẹp thì bên trong đã rất sạch sẽ rồi.”
Dù sao thì họ cũng không phải là đội tiên phong, nguy hiểm gì đều do người đi đầu gánh vác hết. Nói tóm lại, đây là công việc nguy hiểm nhất nhưng cũng nhàn hạ nhất, thích hợp nhất với một người “muối” như Chúc Ninh.
Chúc Ninh xem xong tất cả các điều khoản, sau đó dứt khoát ký tên.
Dù sao thì làm việc gì cũng là làm, chi bằng làm việc lương cao, cô luôn thích kiếm đủ tiền của một tháng chỉ trong một ngày, 29 ngày còn lại nằm im hưởng thụ.
Vòng tay của Phòng Doanh vang lên, có người khác tìm cô ấy, cô ấy nói với Chúc Ninh: “Nơi làm việc của cô hôm nay là cống thoát nước số A7, lát nữa sẽ có người dẫn cô đi.”
Phòng Doanh thao tác trên màn hình của mình, “Chúng tôi trả lương trước, tiền công đi làm hôm nay sẽ được chuyển cho cô trước, tiền thưởng sẽ được tính toán sau khi cô kết thúc công việc.”
Ting ting, cổ tay Chúc Ninh lóe sáng, năm nghìn tệ mới đã được chuyển đến. Nhận tiền dễ dàng vậy sao? Chúc Ninh có cảm giác như mình đến nhặt tiền.
...
Chúc Ninh tham gia một giờ đào tạo nhân viên đơn giản, thường được gọi là: Không cần kinh nghiệm, một giờ dạy bạn học cách dọn rác
Thời gian đào tạo được tính vào thời gian làm việc, vì vậy video đào tạo này đặc biệt hấp dẫn.
Chúc Ninh xem video rất nghiêm túc, dù sao thì đây vẫn là một công việc có phần nguy hiểm, không thể bất cẩn được.
Trong video hướng dẫn, các xác chết đều trở thành một đống máu thịt be bét, nhìn từ video gần như không thể phân biệt được đó là loại quái vật gì, chỉ biết cách gọi chính thức của chúng là “vật ô nhiễm“.
Chúc Ninh ghi nhớ từng bước một, cô tiếp thu rất nhanh, nói tóm lại là thu dọn xác chết và dọn dẹp chiến trường, đối với cô mà nói rất đơn giản.
Xem xong video, có người dẫn cô đi thay “quần áo làm việc”, không ngờ thay quần áo lại là khâu tốn thời gian nhất, thay đồ mất đến hai mươi phút.
Bộ quần áo làm việc này rất giống đồ bảo hộ xe mô tô, màu đen tuyền, chất liệu giống áo da, còn phải đội thêm một chiếc mũ bảo hiểm màu đen tuyền, bây giờ mà để cô cướp một chiếc xe mô tô phóng đi thì cũng không có gì là không hợp lý.
Nếu nhấn vào nút trên ngực, bên trong bộ quần áo làm việc sẽ được bơm phồng, có thể chống lại va chạm của quái vật, tăng cường khả năng đệm, thậm chí bên trong còn có thể cung cấp oxy để đối phó với môi trường khắc nghiệt, sau khi được bơm phồng thì nhìn bề ngoài càng giống bộ đồ du hành vũ trụ.
Chúc Ninh nhớ đến điều đầu tiên trong quy tắc làm việc của người dọn dẹp: Không được để lộ da thịt.
Chúc Ninh ôm mũ bảo hiểm trên tay chưa đội, trước mặt là hai đồng nghiệp, đội thu dọn xác chết, à không, đội dọn dẹp thường là ba người một nhóm, nếu dẫn người mới thì sẽ sắp xếp một người mới vào.
“Lý Niệm Xuyên.”
“Từ Manh.”
Ba người trao đổi tên cho nhau, Từ Manh đưa cho Chúc Ninh một khẩu súng, “Dùng để tự vệ, chưa kích hoạt quyền hạn, đeo trên người cho may mắn.”
Chúc Ninh quan sát khẩu súng một lượt, ổ đạn không có viên nào.
“Đạn khí nén,“ Lý Niệm Xuyên giải thích, “Khi bóp cò, không khí sẽ được nén lại ngay lập tức tạo thành một viên đạn, lực sát thương cũng tạm được.”
Lý Niệm Xuyên: “Không biết bắn súng cũng không sao, bình thường cũng không dùng đến, hôm nay cô cứ học cách dọn dẹp trước đã.”
Chúc Ninh không phản bác việc mình biết dùng súng, cô cài nó vào sau eo. Cuối cùng, Lý Niệm Xuyên đưa cho cô một chiếc ba lô dọn dẹp, Chúc Ninh đã xem qua trong video, đó là dụng cụ cần thiết để cô dọn rác.
“Đi thôi,“ Từ Manh là tiểu đội trưởng của nhóm ba người, “Tôi dẫn cô đi dọn rác.”
...
Nơi làm việc được cho là một cống thoát nước nào đó.
Xe đưa đón chuyên dụng, không nhìn thấy bên ngoài, Chúc Ninh mới đến đây lần đầu nên cơ bản không thể phán đoán được đã đi đâu, chỉ biết thời gian trôi qua khoảng một tiếng đồng hồ, đến tám giờ tối thì xe bay dừng lại.