Chúc Ninh nhận ra công ty của cô ấy đang rất cần nhân viên, tốc độ giống như lúc gửi thư mời làm việc vậy, nhanh quá mức.
Phòng Doanh dẫn cô vào một phòng họp, “Để tôi giới thiệu sơ qua về cấu trúc lương, lương cơ bản là năm nghìn tệ, chỉ cần làm đủ ba tiếng là được, mỗi giờ thêm sẽ được cộng thêm một nghìn tệ, hoa hồng được tính theo số lượng, mỗi cấp bậc sẽ có giá khác nhau, về cơ bản cô có thể nhận được hơn mười nghìn.”
Chúc Ninh nghe một loạt con số đến choáng váng, nhiều tiền, thật sự là rất nhiều tiền.
Nhưng theo kinh nghiệm của Chúc Ninh, giới thiệu mức lương trước rồi mới giới thiệu nội dung công việc, chắc chắn là công việc rất khó khăn.
Chúc Ninh hỏi: “Xin hỏi nội dung công việc là gì?”
Phòng Doanh làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, vừa rồi còn nói như bắn liên thanh, bây giờ đột nhiên dừng lại. Cô ấy thu lại nụ cười, nhìn Chúc Ninh với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, Chúc Ninh bị cô ấy nhìn đến mức hơi căng thẳng.
Khó lắm sao? Phải đối phó với thứ gì vậy?
Phòng Doanh hạ thấp giọng, vẻ mặt nặng nề hỏi: “Chúc tiểu thư, cô có sợ quái vật không?”
Hả? Chỉ vậy thôi sao?
Chúc Ninh lên tiếng: “... Không sợ lắm.”
Thật ra, cô đã gặp rất nhiều rồi.
Quái vật?
Ở thế giới tận thế mà Chúc Ninh từng sống, tất cả các thành phố của loài người đều bị công phá, rất nhiều zombie đi dạo ngay trước cửa nhà.
Muốn xem quái vật mới lạ ư? Đi ra ngoài là có thể mặt đối mặt với chúng rồi.
Biểu cảm của Phòng Doanh rất đặc sắc, có lẽ cô ấy không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, nhất thời có chút kỳ quái. Người mới này gan lớn vậy sao?
Đáng lẽ cô ấy phải theo trình tự, giải thích dài dòng quái vật là thứ gì, sau đó phát một số video, trưng ra một số dữ liệu.
Người nghe có thể sẽ suy sụp, nghi ngờ hoặc sợ hãi, Phòng Doanh còn phải có trách nhiệm trấn an cảm xúc của nhân viên. Nhưng Chúc Ninh hoàn toàn không có, cô có biểu cảm rất tự nhiên, nói về quái vật như thể đang nói về việc bán buôn cải thảo trước cửa nhà.
Phòng Doanh hiếm khi im lặng hai giây, tiếp tục làm theo quy trình: “Cô sợ xác chết không?”
Chúc Ninh nói rất dè dặt: “Không sợ lắm.”
Trước đây cô đã thấy quá nhiều xác chết rồi, của con người, của zombie, còn có một số thứ không biết là thứ gì, cô nhìn thấy xác chết cũng giống như nhìn thấy đèn đường vậy.
Phòng Doanh khựng lại, quả nhiên là người được “nó” chọn, bất kể năng lực như thế nào, ít nhất Chúc Ninh cũng rất gan dạ. Đã được “nó” sàng lọc một lần rồi, bên Phòng Doanh chỉ là làm thủ tục cho có lệ.
Phòng Doanh: “Gan dạ là tốt rồi, cô có thể đi làm việc.”
Chúc Ninh: “... Đơn giản vậy sao?”
Cô còn tưởng rằng có bài kiểm tra gì đó.
Phòng Doanh: “Công việc của chúng ta về mặt kỹ thuật không phải là quá khó, yêu cầu duy nhất là phải gan dạ, không sợ máu me, không sợ kinh tởm, khả năng chịu áp lực cao, tinh thần tốt.”
Chúc Ninh dừng lại một chút, nhỏ giọng hỏi: “Nhặt xác?”
Phòng Doanh: “Cô có thể hiểu như vậy, phải dọn dẹp hiện trường.”
Quả nhiên, hỏi cô có sợ quái vật không, lại hỏi cô có sợ xác chết không, chắc chắn là phải tiếp xúc với thứ này. Chúc Ninh đơn giản hiểu một chút, thứ nhất, thế giới này có một loại quái vật bí ẩn nào đó, là gì thì cô không cần biết.
Thứ hai, xác của con quái vật này cần có người chuyên môn đi thu gom về.
Công việc không khó, không cần phỏng vấn đã được nhận, vào làm đơn giản như vậy, vậy chắc chắn là đội hậu cần. Loại công việc này thường không cần phải đối mặt trực tiếp với xung đột, chỉ cần đi theo sau đội lớn nhặt nhạnh là được.
Kiếp trước Chúc Ninh ngày nào cũng trải qua cửu tử nhất sinh, công việc này đối với cô mà nói thì quá đơn giản.
“Lương cao như vậy mà không tuyển được người sao?” Chúc Ninh hỏi.
Ba tiếng đồng hồ đã được năm nghìn tệ, theo thuật toán của trang web, lương ngày đã lên tới hơn mười nghìn.
Trong thời đại mà rất nhiều công việc bị robot thay thế ở thế giới hoang tàn, một khi công việc này được đăng lên sẽ bị người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Phòng Doanh thở dài: “Người đáp ứng đủ điều kiện không nhiều, rất nhiều người căn bản không chịu nổi, nhân viên có thâm niên làm việc lâu nhất ở chỗ chúng tôi cũng chỉ làm được tám năm rưỡi, rất nhiều người làm ba tháng đã chuyển nghề.”
Chúc Ninh: “Tại sao?”
Phòng Doanh lộ vẻ khó xử: “Làm lâu dễ bị điên, cho nên chúng tôi quanh năm tuyển người.”
Chúc Ninh: “Điên?”
“Đúng vậy,“ Phòng Doanh cười khổ: “Tinh thần của đa số mọi người căn bản không chịu đựng nổi, nhưng chúng tôi sẽ theo dõi sức khỏe của nhân viên, khi nào cô không chịu nổi nữa thì trung tâm sẽ ra mặt yêu cầu dừng lại, nhưng cô yên tâm, chúng tôi sẽ không ép buộc người khác làm việc, bị thương chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chữa trị, sau khi nghỉ việc mỗi tháng cũng sẽ có tiền trợ cấp.”
Nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng lại toát lên sự ấm áp từ tổ chức.
“Cho nên thời gian thử việc của chúng tôi chỉ có một ngày, có thể làm được hay không thì một ngày là biết ngay.” Phòng Doanh nói.
Chúc Ninh hỏi: “Robot thì sao?”
Nghe có vẻ giống như có một loại trường tinh thần nào đó, nếu con người bị ảnh hưởng thì robot hẳn là không sao.
Phòng Doanh: “Sẽ bị chập mạch.”
Chúc Ninh: “?”
Phòng Doanh: “Những thứ khác tôi không tiện nói nhiều, nói nhiều hơn nữa cũng không bằng cô tự mình trải nghiệm.”
“Thật ra thì, chúng tôi đang rất cần người mới, nhưng công việc này có tính bảo mật nhất định, cho nên tôi phải nói rõ với cô.” Phòng Doanh đẩy một xấp hợp đồng đến trước mặt cô.