Chúc Ninh xé xấp giấy báo phí dày cộp, tính toán sơ qua, cô ấy nợ các cơ quan quản lý khoảng tám nghìn tệ. Tám nghìn tiền phí, hai mươi tư nghìn tiền thuê nhà, cộng thêm chi phí sinh hoạt trong tương lai.
Bắt đầu với một đống nợ, thà chết quách cho xong rồi đầu thai lại lần nữa.
Cô ôm xấp giấy báo phí quay vào nhà, làm cá mặn lâu như vậy, cô đã sớm không còn nghĩ đến nhiệm vụ chính tuyến của mình nữa. Trốn tránh tuy rằng đáng xấu hổ nhưng hữu ích, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà hệ thống vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời nhắc nhở nào.
Chúc Ninh ngồi trước máy tính, màn hình máy tính cực lớn được coi là công nghệ cao ở thời đại của cô, còn ở thời đại này chỉ có thể coi là đồ cổ.
Quá lỗi thời, ngoài khu 103 ra thì không còn mấy ai sử dụng loại máy này nữa. Nhưng chính vì lỗi thời nên Chúc Ninh thao tác rất dễ dàng.
Cô mở trang web tuyển dụng.
Dựa vào “kinh nghiệm làm việc” phong phú của mình, chắc chắn sẽ có rất nhiều công việc kiếm tiền nhanh, cùng lắm thì cô sẽ làm lại nghề cũ.
Trang web tuyển dụng có rất nhiều ngành nghề, có những công việc mà Chúc Ninh còn không hiểu nổi. Lướt xuống dưới có đến hàng vạn vị trí đang tuyển người, công việc nhiều như vậy, Chúc Ninh lạc quan nghĩ.
Có người đang tuyển lính đánh thuê, mắt Chúc Ninh sáng lên, suýt chút nữa đã muốn tự ứng tuyển ngay tại chỗ.
Tôi, chuyên nghiệp, chọn tôi.
Ít chuyện, làm việc nhanh, đảm bảo làm hài lòng nhà tuyển dụng. Nhưng sau khi nhấp vào, một cửa sổ bật lên, điều kiện bắt buộc là công dân hạng 3 trở lên.
Chết tiệt! Cô bị mắc kẹt ở hạng công dân rồi.
Tất cả công dân trong thế giới hoang tàn sau khi sinh ra đều phải trải qua sàng lọc gen, dựa theo tiêu chuẩn sàng lọc để phân loại con người. Không may là, kết quả sàng lọc gen của Chúc Ninh không đạt, thuộc về “hàng lỗi”, bị xếp vào công dân hạng 5.
Lúc này cô mới phát hiện ở góc trên bên phải có nút lọc, trang web có thể tự động lọc ra những vị trí phù hợp với bạn. Cô nhập thông tin cá nhân, hạng công dân và bằng cấp của mình, sau đó nhấp vào lọc công việc phù hợp.
Xoẹt -
Sau khi trang web được làm mới, hàng trăm trang công việc biến mất, chỉ còn lại một trang duy nhất.
Chúc Ninh: “...”
Trong một trang có mười công việc ưu tiên nam giới, thế giới chết tiệt này vậy mà cũng phân biệt đối xử, phù hợp với cô chỉ còn lại sáu công việc, đều là điều dưỡng, thợ sửa chữa, bảo mẫu,...
Chúc Ninh xem từng cái một, chờ đã, công việc này có vẻ ổn đấy, ba tiếng đồng hồ năm nghìn tệ, còn có hoa hồng?
Đây là... công nhân vệ sinh?
Chúc Ninh đọc kỹ thông tin, thông tin trên đó quá sơ sài. Công nhân dọn rác, nội dung công việc là quét rác, chỉ cần làm đủ ba tiếng là có năm nghìn tệ, hoa hồng sẽ được thưởng theo tình hình cụ thể.
Trang web tự động tính toán mức lương trung bình, vậy mà lại là... hai mươi lăm nghìn? Quét rác gì mà những hai mươi lăm nghìn? Đi nhặt xác chết à?
Mức lương trung bình hai mươi lăm nghìn, không giới hạn độ tuổi, giới tính, bằng cấp và hạng công dân? Sao giống như đang lừa người vậy?
Luật pháp liên bang quy định thông tin tuyển dụng phải trung thực, tuyển dụng gian dối sẽ bị phạt tù, nhặt xác chết cũng có thể thử xem sao, Chúc Ninh nhấp vào nút đăng ký.
Xoẹt -
Trang web bắn pháo hoa rực rỡ, chúc mừng bạn đã đăng ký thành công.
Xoẹt -
Bạn đã được công ty chúng tôi nhận.
Chúc Ninh: “...”
Nhận luôn tại chỗ? Không cần phỏng vấn? Tỷ lệ trúng tuyển 100%, sợ người ta đổi ý hay sao? Nhưng bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi, bởi vì trong hòm thư của cô có một email mới, cô đã nhận được thư mời làm việc.
...
Thời gian làm việc là 6:30 chiều, địa điểm làm việc là gần lò đốt rác khu 103, tên công ty là Trung tâm Vệ sinh khu 103.
Chúc Ninh sững người khi nhìn thấy tên công ty, vậy mà lại không phải là công ty ma, cô dựa theo bản đồ đi vào cổng công ty vệ sinh, không có kiểm tra an ninh, chỉ có một robot dẫn đường.
Robot ấn nút tầng 49 cho cô, tòa nhà có tổng cộng ba trăm sáu mươi tầng, những tầng cao nhất e rằng phải cao chọc trời.
Ting -
Thang máy mở ra hai bên, Chúc Ninh nhìn rõ ràng bên trong liền sững sờ, trước mắt là... một mớ hỗn độn.
Trong đại sảnh ồn ào náo nhiệt, trên bàn mỗi người đều có một núi tài liệu, nhân viên gần Chúc Ninh nhất đang nổi nóng, “Đừng có nói nhăng nói cuội với tôi, anh nói xem có làm được hay không đi!”
Hai người khác đang cãi nhau, mặt đỏ tía tai, “Cái gì mà lỗi của tôi? Giấy tờ chưa được phê duyệt xuống mà trách tôi à? Nói lý lẽ một chút được không?”
“Tên khốn nào kích hoạt quy trình cấp A, bắt tôi gánh tội thay!”
Không giống trung tâm vệ sinh chút nào, mà giống trung tâm chứng khoán hơn, có một người phụ nữ mặc trang phục công sở phát hiện ra cô, cô ấy búi tóc cao, ngũ quan thanh tú, trông giống như một trợ lý, cô gái nhỏ nhẹ nhàng chạy tới, áy náy nói: “Xin lỗi cô, hơi đông người.”
“Không sao.”
“Chúc Ninh phải không?” Cô gái nhỏ nhẹ nhàng nhìn xuống bảng điều khiển trong tay, dịu giọng nói: “Tôi là trợ lý trung tâm, Phòng Doanh.”
Họ Phòng? Họ thật đẹp.
“Cô đừng sợ, công việc ngày đầu tiên không khó đâu, cứ làm theo hướng dẫn là được.”
Phòng Doanh vừa dẫn Chúc Ninh đi, vừa nhanh chóng nói: “Thời gian thử việc chỉ có một ngày, qua được ngày mai là chính thức.”