Lý Niệm Xuyên bên kia tiếp tục đọc sách, Chúc Ninh nhấc chiếc điện thoại lên, chuông điện thoại nháy mắt im bặt.
Trên màn hình đang phát một video.
Góc nhìn là từ một cái camera theo dõi trên tàu, bên trong có hai người.
Đoạn video này có chút mờ nên Chúc Ninh nhất thời không nhận ra, trong video có hai người từ một toa tàu khác chạy tới, cầm lấy di động được để quên trên ghế ngồi.
“Điện thoại hành khách lưu lại?” Giọng nói của Chúc Ninh.
“Mẫu mã này ít nhất cũng phải 80 năm trước rồi.” Giọng nói của Lý Niệm Xuyên.
“Anh tiếp tục đọc.”
Động tác người bên trong video giống hệt Chúc Ninh.
Chúc Ninh trong video cầm lấy điện thoại, sau đó ấn phát video.
Cứ như thế lặp đi lặp lại.
Không ai biết liệu bọn họ hay người trong video mới là thật.
Chúc Ninh nhất thời cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, lại là ô nhiễm tinh thần, so với lúc trước càng nặng hơn.
Logic của khu vực ô nhiễm chính là, không ngừng thông qua việc lặp đi lặp lại để ô nhiễm mi, tận dụng tất cả mọi thứ để ghê tởm mi.
Nếu còn tiếp tục xem thứ này, có lẽ đến cô cũng sẽ bị ô nhiễm.
“Làm sao vậy?” Lý Niệm Xuyên không xem video, chỉ cảm thấy trạng thái của Chúc Ninh không ổn cho lắm.
“Đừng nhìn.” Giá trị tinh thần của Lý Niệm Xuyên thấp hơn Chúc Ninh nhiều, anh ta mà nhìn một cái có khả năng sẽ hỏng mất.
“Ô nhiễm tinh thần rất mạnh.” Chúc Ninh nhanh chóng ấn nút tạm dừng, nhưng cái video này không thể dừng lại.
Cô đút nó vào trong túi, cất bước di chuyển.
Lý Niệm Xuyên: “Cô đi đâu vậy?”
Tay Chúc Ninh có chút run rẩy, cô thừa nhận mình đã bắt đầu bị ô nhiễm tinh thần, giá trị tinh thần của cô trên giao diện cũng đang giảm xuống.
Hệ thống: [Khấu trừ 1% giá trị tinh thần.]
Chúc Ninh cố gắng lờ nó đi, bước nhanh về phía đầu tàu, vừa đi vừa nói: “Nhặt được của rơi thì phải nộp cho nhân viên phụ trách, đây là lẽ thường tình.”
Lý Niệm Xuyên: “...”
Vì cái gì lúc này còn phải làm theo lẽ thường?
Chúc Ninh rất kiên trì, càng trong hoàn cảnh không bình thường thì càng phải kiên trì làm chuyện bình thường.
Người bình thường nếu nhìn thấy di động hành khách để quên thì phải giao cho lái tàu.
Đây là tàu điện ngầm bình thường, đây là tàu điện ngầm bình thường, đây là tàu điện ngầm bình thường.....
Chúc Ninh thầm nhủ trong lòng, tự tẩy não cho chính mình.
Phải làm những chuyện bình thường mới phù hợp với phong cách của cái khu vực ô nhiễm này.
Lý Niệm Xuyên chỉ có thể đi theo Chúc Ninh, rất nhanh đã đi đến buồng lái, bên trong có người đang ngồi đưa lưng về phía bọn họ.
Người lái tàu đang rất tập trung, nhìn qua vô cùng bình thường.
Nhưng đoàn tàu này không thể có thứ gì đó bình thường hết.
Chúc Ninh hít sâu một hơi, gõ gõ cửa kính buồng lái, “Xin chào, tôi nhặt được một cái điện thoại, muốn nộp trả lại.”
Lái tàu đưa lưng về phía cô, im lặng.
“Xin chào,“ Chúc Ninh gõ cửa một lần nữa, “Tôi muốn nộp trả một cái điện thoại.”
Lái tàu cuối cùng cũng phản ứng lại, không xoay người, nhưng tháo mũ xuống.
Hai tay vén phần tóc phía sau, để lộ ra một cái gáy.
Hai tay lại một lần nữa vén tóc, lộ ra một cái gáy khác.
Ầm —— ầm ——
Chúc Ninh chịu đựng ghê tởm, nhìn tài xế cứ chậm rãi vén gáy như một con búp bê làm tổ Nga, nhưng vẫn không hề lộ mặt.
Ầm —— ầm ——
Ầm ——
Từ khi Chúc Ninh đi đến chỗ này luôn nghe thấy có tiếng động lạ.
Cửa buồng lái không khóa chặt, không ngừng va đập theo từng trận rung lắc của đoàn tàu.
Chúc Ninh đang muốn đi kéo cửa, đột nhiên động tác chợt dừng.
Cả người cô đều cứng lại.
“Làm sao vậy?” Lý Niệm Xuyên có chút khó hiểu, Chúc Ninh rất ít khi lộ ra vẻ mặt này.
Chúc Ninh nhanh tay lẹ mắt ấn Lý Niệm Xuyên xuống, không thể để anh nhìn thấy.
Thân thể cô cứng đờ, lông tơ sau lưng dựng thẳng lên, không dám di chuyển dù chỉ một chút.
Bởi vì cửa sổ bên trái của buồng lái có một cái mặt cá đang dán vào, mặt cá còn đang mỉm cười.
Chúc Ninh nghĩ lầm rồi, nguồn ô nhiễm không nhất định là ở bên trong tàu.
Vì nó vẫn luôn ... bám ở bên ngoài.
Cả đầu của con cá đều áp sát vào cửa sổ, đoàn tàu vẫn đang chạy với tốc độ cao khiến khuôn mặt của vật ô nhiễm bị ép đến biến dạng.
Chúc Ninh nhìn thấy vật ô nhiễm, vật ô nhiễm cũng nhìn thấy Chúc Ninh.
Chúc Ninh quyết định thật nhanh, đột ngột kéo cửa toa tàu ra, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lý Niệm Xuyên, bất ngờ bắt đầu bắn về phía cửa sổ.
Đoàng đoàng đoàng!
Viên đạn xuyên qua cửa kính làm gió mạnh từ bên ngoài tràn vào, Lý Niệm Xuyên còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Chúc Ninh đột nhiên giơ súng lên, bắn về phía trần toa tàu.
“Bắn theo hướng của tôi.” Chúc Ninh dứt khoát ra lệnh.
Lý Niệm Xuyên đã hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức ngừng đọc thực đơn, làm theo động tác của Chúc Ninh, Chúc Ninh bắn chỗ nào là anh ta bắn chỗ đó.
May là đạn hơi, nếu không bắn trong không gian kim loại kín mít như vậy thì đạn dội lại cũng rất dễ gây ra thương tích.