Nghe Chúc Ninh nói xong, Lý Niệm Xuyên đột nhiên cũng không thấy quá sợ người cá nữa, những thứ này trong mắt anh ta bỗng biến thành “công trạng“.
Tổng cộng 25 “công trạng”, tương đương với ít nhất 25 vạn Tân tệ.
Không phải cá mắm, mà là tiền mặt vàng ươm.
Chúc Ninh: “Anh nói xem liệu chúng ta có thể ô nhiễm tinh thần chúng được không?”
“A?” Lý Niệm Xuyên vừa mới tiếp thu người cá trước mắt là tiền lương, hoàn toàn không đuổi kịp suy nghĩ của cô, nhưng cũng có chút nóng lòng muốn thử, “Ô nhiễm thế nào?”
Chúc Ninh suy tư một phen, “Ô nhiễm tinh thần chính là, người nhìn như bình thường làm những chuyện không bình thường, hoặc là người nhìn không bình thường làm những chuyện bình thường. Nghe thì có hơi khó hiểu, nhưng trọng điểm ở đây là, lặp đi lặp lại.”
Trọng điểm của ô nhiễm là liên tục lặp lại, đó là lí do vì sao người cá đã chết vẫn luôn nhắc mãi chuyến tàu cuối cùng.
Còn có người cá không ngừng bước lên vẫn luôn nhìn chằm chằm Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên.
Lặp lại + Không bình thường chính là công thức của ô nhiễm tinh thần.
Lý Niệm Xuyên và Chúc Ninh đó giờ đều chỉ quét rác cơ bản, đây là lần đầu tiên nghiêm túc phân tích tính chất của vật ô nhiễm như vậy.
Lý Niệm Xuyên nghĩ nghĩ, “Cũng có lý.”
Chúc Ninh hỏi: “Bên người anh có cái gì có thể tẩy não không?”
Lý Niệm Xuyên: “Tôi cầm theo một quyển sách nấu ăn.”
Sách nấu ăn?
Chúc Ninh nghiêng đầu liếc cậu một cái, Lý Niệm Xuyên giải thích: “Cô cũng biết đó, nghề này của chúng ta không làm được mấy năm, tôi phải tìm đường lui cho mình.”
Người vệ sinh kiếm đủ tiền rồi đều lựa chọn về hưu, thậm chí còn phải tiến hành giám định tinh thần suốt đời.
Chúc Ninh về sau có lẽ cũng phải như vậy.
Mé, quét rác thôi mà cũng khó khăn.
Chúc Ninh: “Đọc một đoạn đi.”
Lý Niệm Xuyên lật lật sách nấu ăn điện tử, tìm được một trang, hắng giọng, lớn tiếng đọc diễn cảm: “Cách làm thịt cá trích kho tàu. Bước một, dùng dao khứa các hình chữ nhật trên bề mặt cá, sau đó thêm dầu và muối, chiên trên lửa nhỏ đến khi vàng đều hai mặt, da cá giòn.....”
Chúc Ninh: “. . .”
Người cá: “. . .”
Lý Niệm Xuyên thật đúng cmn là một nhân tài, đây là hướng dẫn kho người cá sao?
Chúc Ninh dùng chức năng của mũ bảo hộ ghi âm lại, mũ của hai người bọn họ đều có thể phát loa.
Cô còn sao chép lại một phần sách nấu ăn điện tử đó, nghiêm trang gia nhập đội ngũ đọc sách.
Hai cái mũ bảo hộ cộng thêm hai người bọn họ, tổng cộng có bốn âm thanh.
Nếu lúc này có người lên tàu hẳn là sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Chuyến tàu cuối cùng tuyến số 1, có hai hành khách mặc “trang phục biker”, đầu đội mũ bảo hộ đen, trông không khác gì hai tên cướp.
Bọn cướp này còn không hề thấy xấu hổ, lớn tiếng đọc diễn cảm hướng dẫn cách làm cá trích kho tàu.
Không chỉ thế còn dùng loa phát đi phát lại.
Nhiễu dân! Đáng xấu hổ!
Không bình thường + Lặp lại = Ô nhiễm tinh thần.
Hành khách xung quanh nhíu mày, ánh mắt từ âm độc biến thành hoang mang.
Sau khi bọn họ đọc khoảng 10 lần, khí thế của người cá trước mắt giảm xuống rõ rệt, cái đầu máu me cúi gằm xuống, không còn lệ khí như trước nữa.
“Nồng độ nhiễm giảm xuống?” Lý Niệm Xuyên không thể tin nổi, độ dày ô nhiễm hiện tại là 78, giảm xuống 1.
Thế mà lại thật sự hữu dụng!
Chúc Ninh ừ một tiếng, đột nhiên đứng lên, “Anh tiếp tục đọc, tôi đi tìm nguồn ô nhiễm.”
Lý Niệm Xuyên nói đây là trò chơi bắt quỷ, vậy thì nguồn ô nhiễm chắc chắn ở bên trong.
Sau khi Chúc Ninh đứng lên, Lý Niệm Xuyên cũng đứng lên theo, ngược lại, người cá thế mà lại không theo kịp.
Bọn chúng cầm lấy tay nắm, đồng loạt xoay người, quay thân thể tàn tạ của mình về phía Chúc Ninh và Lý Niệm Xuyên, nhưng không đi theo kịp.
Đại khái là ô nhiễm tinh thần mất đi hiệu lực, bọn chúng đã vô dụng.
Lý Niệm Xuyên không dám dừng, vẫn luôn miệng đọc công thức cá trích kho tàu, giống như một cái loa đi theo sau Chúc Ninh.
Con tàu điện ngầm này chỉ có tổng cộng bốn toa, Chúc Ninh cẩn thận tìm kiếm bên trong, cuối cùng cũng ngộ ra một chút manh mối.
Toa tàu số 4 có ba hành khách, toa số 3 có hai, toa số 2 có năm.
Toa số 1 của Chúc Ninh là nhiều nhất, 25 người cá cộng thêm bọn họ là 27 người.
Lúc trước con tàu này chắc chắn đã xảy ra cái gì đó.
Hệ thống nói chuyến tàu biến mất tuyến số 1, vậy thì nguyên nhân biến mất là gì? Vì bị ô nhiễm?
Vật ô nhiễm có thể gây ra ô nhiễm tinh thần, vậy phải chăng vật ô nhiễm được hình thành từ một loại tinh thần lực nào đó?
Giống như oán niệm?
Reng reng reng ——
Một tiếng chuông điện thoại đánh gãy suy nghĩ của Chúc Ninh, phát ra từ toa tàu số 3.
Chúc Ninh chạy tới xem thì thấy một cái di động nằm trên chỗ ngồi, vừa rồi cô đã cẩn thận kiểm tra toàn bộ tàu điện ngầm, không hề có cái di động nào.
Thứ này là đột nhiên xuất hiện.
Có người gọi vào cái điện thoại này.
Kiểu dáng của nó rất cũ, dù là màn hình cảm ứng nhưng thế giới phế thổ đã sớm thay đổi loại công nghệ này từ lâu, hiện giờ đa phần dân số đều cấy chip vào người để liên kết với phó não.
Phó não tương đương với chứng minh thân phận + ví tiền + phương tiện liên lạc.
Thời đại này không còn ai dùng di động nữa.
Chúc Ninh: “Điện thoại của hành khách lưu lại?”
Sau khi Lý Niệm Xuyên nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, “Mẫu mã này ít nhất cũng phải 80 năm trước rồi.”
Thứ này chẳng khác gì đồ cổ cả.
Chúc Ninh: “Anh tiếp tục đọc.”