Anh lại lần nữa cố gắng đứng dậy, rồi lại ngã xuống, nửa quỳ trên mặt đất, từ sâu thẳm linh hồn tỏa ra nỗi bi thương vô tận, tinh thần lực run rẩy.
Đột nhiên như thể có thứ gì đó đang chuyển động, rồi sau đó, một âm thanh nhỏ bé vang lên:
“Ở đây.”
Kỳ Lăng Vụ ngẩn người.
Anh đột nhiên nhìn về phía trước, trong khoảng không của thời gian, có một bóng người như ẩn như hiện, dù cách xa một khoảng, cách xa thời gian, anh cũng biết đó là Thịnh An.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây