Nửa giờ sau, Vương Ngưng Mị đi ra từ bảo khố của vị Vương gia con cháu cuối cùng vương triều này, ánh mắt đờ ra.
Đồ được cất trong bảo khố rất phong phú, phong phú đến mức làm cho Vương Ngưng Mị kinh ngạc, làm cho người phụ nữ vốn cho mình có kiến thức rộng rãi lần đầu tiên cảm thấy sợ.
“Chồng... Chồng ơi... Phỉ Thúy nhiều như cải trắng, Dạ Minh Châu lớn như quả dưa hấu. Trời ơi thì ra là có thật!”
Vương Ngưng Mị nói lắp rồi, bảo khố không nhỏ kia, có lẽ đồ vật được đặt trong góc phòng bảo khố này không quan trọng, nhưng đặt ở bên ngoài chính là một món quốc bảo hiển hách, đủ để cho vô số người điên cuồng chấn động.
Diệp Lăng cũng ngẩn người, xoay người nhìn Kim Vương gia đang đắc ý ở bên cạnh một chút, người này rõ ràng chính là ở khoe khoang mà. Thấy chưa, bị dọa rồi đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây