Tình cảnh lúc này khiến Phùng Thiếu cảm giác được mọi ánh sáng trên thế giới đều đã biến mất, thậm chí là không còn một tia hi vọng.
Trời ạ, mình dù sao cũng là Tiểu Bá Vương Phùng Thiếu ở núi Phổ Đà này. Đi khắp nẻo đường, cướp quả lê nhà ai, sờ cô gái nhà nào, cũng không có ai dám nói một câu oán giận.
Bây giờ thì hay rồi, đường đường là một đại thiếu gia, lại bị người ta dọa tè cả ra quần. Chuyện mất mặt như vậy mà cũng làm được, về sau phải sống như nào đây.
Diệp Lăng ngửi thấy mùi, không khỏi quay đầu khinh bỉ, vẻ mặt ghét bỏ. Chân đá vào Phùng thiếu đang ngẩn người, vẻ mặt như đưa đám.
“Lớn đến từng này rồi mà còn bị dọa tè ra quần. Mày có thấy mất mặt không hả? Mau cút khỏi mắt tao!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây