Ly rượu đỏ khẽ chạm vào nhau, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Mọi người đều uống một ngụm, bờ môi đỏ mọng của Mạc Tư Thanh giống như nhuộm máu. Sao lại có cảm giác giống với lời bài hát của Vương Phi đây?
“Được rồi, đã như vậy, mọi người cứ nói chuyện với nhau đi, em đi trước, nếu có chuyện gì thì gọi em một tiếng.”
Mạc Tư Thanh đứng dậy, mỉm cười, xoay người rời đi. Lúc đi tới cửa thì đột nhiên xoay người lại, cười xán lạn: “Ồ đúng rồi, cho mọi người xem một món đồ chơi mới mẻ, là đèn có ánh sáng êm dịu mà hội sở mới lắp đặt, rất tình thú.”
Vừa nói xong Mạc Tư Thanh trực tiếp nhấn vào một cái nút nào đó, nhất thời trong phòng xuất hiện ánh sáng nhẹ nhàng màu hồng nhạt rồi đến đỏ đậm, chậm rãi thay đổi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây