Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng và hai người Lý Thiên Hạo, Mạc Tinh thức dậy thật sớm, chậm rãi đi dạo trên đường phố.
”Ha hả, không khí nơi này thật đúng là không tồi, có núi có sông có linh khí.” Diệp Lăng cảm thán.
Lý Thiên Hạo gật đầu: “Đó là đương nhiên, Nam Dương có ngọc, chính là khoáng thạch do linh khí nuôi dưỡng. Ở trong lòng đất của toàn bộ Nam Dương, đều là mỏ ngọc.”
Diệp Lăng gật đầu, nhìn những cụ già đang rèn luyện thân thể ở ven đường kia, mỗi khuôn mặt đều tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Người tới lúc già muốn cái gì, không phải là muốn vui sướng. Bận rộn cả đời, đến lúc già đi, thì cũng nên hưởng thụ thật tốt *thiên luân chi nhạc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây