Diệp Lăng nói đùa, mọi người lại tưởng là thật. Đúng vậy, sao có thể quên tên hung thần này được. Nếu hắn không muốn, với cái tính xấu kia của hắn, hình như không ai có thể làm gì hắn được.
“Có điều tôi cảm thấy, đề nghị của Giang Du anh đúng là rất tốt đó, ha ha!” Diệp Lăng nhất thời cười ha ha.
Sắc mặt mọi người đều tối sầm lại, cái quái gì vậy, chẳng lẽ tên này đang đùa giỡn bọn họ sao?
“Hì hì, chỉ là tôi nhìn thấy bầu không khí bị đè nén quá, cho nên mới điều hòa lại một chút, các người không thích bầu không khí này à.” Diệp Lăng mỉm cười, xoa mặt ngại ngùng nói.
“Hơn nữa, đó là hài hước, các người hiểu không, phải có tế bào hài hước, không muốn thành tấm bia rồi chết, thì nhất định phải hài hước...” Diệp Lăng càng nói, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn hắn càng quái dị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây