Diệp Lăng rất tức giận nhìn dáng vẻ đưa ra rồi thu vào của Lý Thiên Hạo, nghiến răng nghiến lợi, coi mình là người như vậy sao?
Một người vừa thành thật, vừa có lương tâm và danh tiếng như tiểu gia đây sẽ cướp bảo bối của anh sao?
Lý Thiên Hạo lấy được một vỏ rùa to bằng bàn tay, phía trên có từng đạo văn lộ màu sắc khác nhau, giống như ngôi sao trên bầu trời, rất có quy luật.
“Thứ này không phải là một vỏ rùa ư, tôi còn tưởng là bảo bối tốt gì chứ, còn không bằng cục gạch đen đây của tôi.” Diệp Lăng bĩu môi, chẳng qua vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc.
Khi hắn nhìn văn lộ phía trên, lại có chút cảm giác hoa mắt chóng mặt, phải biết tinh thần lực của hắn rất cường đại, nhưng bây giờ thậm chí ngay cả một ít văn lộ đều nhìn không thấu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây