Ngày hôm sau Ninh Ngọc San quả nhiên không nuốt lời, lúc gần tối liền lái xe đến ngoài trang viên của Trầm Nguyệt Tâm.
“Ra đi, thay quần áo khác, đừng có ăn mặc giống như một tên lưu manh, ném mặt mũi của tôi.” Giọng điệu nói chuyện của Ninh Ngọc San thực cứng.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, nói dối mấy cô gái rồi chạy ra khỏi nhà, ngồi vào trong xe với gương mặt phiền muộn.
“Muốn đi thật sao? Hai người chúng ta cộng lại rồi, sao tôi lại vẫn cảm thấy có dự cảm xấu.” Diệp Lăng đau khổ nói.
Ninh Ngọc San bĩu môi: “Không đi cũng được, vậy thì chờ chết đi. Hơn nữa anh cũng đừng nghĩ trốn, cha của tôi là Sở trưởng của sở công an, một lệnh truy nã là anh cũng khó thoát rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây