Nhìn Diệp Lăng nghênh ngang mà đi, Lưu Kiệt hận không thể lập tức vận dụng tất cả quan hệ của bản thân, đánh chết tên khốn dám đánh lên mặt hắn ta.
Đúng, chỉ có giết chết mới có thể cởi bỏ mối hận trong lòng gã, nếu không, Lưu Kiệt không thể phát tiết được phẫn hận trong lòng.
“Lưu thiếu, xe mà tên tiểu tử kia ngồi, hình như là của Tổng tài Hoa Mỹ, Trầm Nguyệt Tâm.” Bên cạnh Lưu Kiệt, chó săn kia nhỏ giọng nói, đôi mắt vẫn nhìn nơi ô tô rời đi.
Lưu Kiệt ngẩn người, Trầm Nguyệt Tâm?
Là cô gái được khen là kỳ tài nghìn năm khó gặp, ngay cả cha mình cũng khen ngợi tán dương không dứt miệng?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây