Dọc theo đường đi, khuôn mặt Từ Vấn Thiên vẫn ỉu xìu ỉu xìu, xem ra hắn vẫn chưa thể buông bỏ được chuyện thua ở trong tay Mã Mạnh Khởi.
“Tốt.” Lý Hành Tai ngồi trên ngựa, bĩu môi nói: “Thua ở trong tay đế quốc đại tướng quân, cũng không tính bôi nhọ ngươi. Ngươi không phải là muốn danh tiếng sao, sau ngày hôm nay, thiên hạ ai không biết Từ Vấn Thiên. Còn danh tiếng chân chính, lúc nào cũng phải dựa vào một đao một thương mới kiếm được.”
Từ Vấn Thiên dắt ngựa, có chút ủ rũ, nghe nói như thế bỗng nhiên ngẩn người.
Danh tiếng là cái thứ tốt, nhưng vẫn không sánh được chuyện đã làm. Không trải qua những chuyện lớn nhỏ kia, Trình Đại Lôi cũng không thể đi đến ngày hôm nay. Có thể đối với Từ Vấn Thiên, Mã Mạnh Khởi và Trần Mộng, cho dù bọn hắn có bao nhiêu bản lĩnh thì khi so với đế quốc, bọn hắn vẫn chỉ là tay không tấc sắt.
Con đường này còn rất dài, mà chính mình cũng bất quá vừa mới đạp vào cuộc hành trình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây