Trương Thiên Tứ không hề né tránh Trình Đại Lôi, y phong thần tuấn lãng, giống như trăng tròn trên núi, quang minh lỗi lạc. Y không kiêng kị nhắc đến chuyện của Nhất Chi Đào, đồng thời cũng không hề để tâm quá mức đến cái tên đó. Giống như cái tên đó đối với y chỉ là hạt bụi trên vai, tiện tay phủi một cái, chút bụi trần ấy sao có thể ảnh hưởng đến khí chất thần tiên của Trương Thiên Sư.
Trên mặt y vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười này bỗng nhiên sững lại. Như có như không, y cảm thấy có một loại không khí bất an, tựa hồ đang bị con quái thú nào đó nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng cảm giác này cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, ánh mắt của y lần nữa rơi xuống thân Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi nở một nụ cười lạnh lẽo, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Trương Thiên Tứ không biết tại sao Trình Đại Lôi lại đột nhiên hỏi câu này, y vô thức hồi đáp: “Sống uổng thời gian hai mươi bảy năm.”
“Sách.” Trình Đại Lôi hít một tiếng, tựa hồ có chút tiếc nuối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây