Ngọc Tước bất động thanh sắc mà quan sát Lý Uyển, lấy nhãn lực của nàng, tự nhiên một mắt liền có thể nhìn ra Lý Uyển là nữ giả nam trang, chỉ là mang theo cô nương tới nơi đây, dù sao cũng là chuyện hiếm thấy, trong lòng cũng đang âm thầm phỏng đoán thân phận của cô nương này.
Bên trong phòng trà không có ghế, 3 người quỳ gối ngồi xuống, trước mặt là bàn gỗ, phía trên bày biện một bình ngọc sắt, trong bình cắm một đóa tử hoa. Mùi thơm ngát thanh nhã, hoàn toàn không có nửa điểm hồng trần trọc khí.
Có nha hoàn bưng trà vào, Ngọc Tước tự mình rót trà cho Trình Đại Lôi. Thấy Lý Uyển tự mình ngồi xuống, hoàn toàn một bộ thái độ trong mắt không có người, đoán không được quan hệ của nàng cùng Trình Đại Lôi, nhưng Ngọc Tước vẫn rót đầy trà cho nàng.
“Chỉ sợ Trình đương gia không tin, ta vỗn đã ngưỡng mộ thanh danh của Trình đương gia rất lâu, lần này vốn định đến nhà chào hỏi nhưng tự cảm thấy thân phận hèn mọn, không dám đường đột mạo phạm. Nhưng may mắn chính là, Trình Đại Lôi vậy mà tới nơi đây, quả nhiên là bồng tất sinh huy.”
(Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…)
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây