“Sư phụ, đệ tử nhờ được người truyền thụ mới có một thân võ nghệ như hôm nay. Còn chờ ngày sau có thể báo đáp sư phụ, dưỡng lão đưa ma cho lão nhân gia ngài. Ai ngờ hôm nay tình cảm đã hết, xin nhận một lạy của đồ nhi, đây là toàn bộ lòng hiếu thuận của đồ đệ.”
Trần Mộng quỳ gối trên đường dài, một màn này khiến cho người qua đường đều phải ghé mắt lại nhìn, có thể Trần Mộng không quan tâm, hai tay chạm đất, cung kính cúi đầu thi lễ với Từ Vấn Thiên.
Khi y ngẩng đầu lên, trên đường phố người tới người lui, nhưng đã không còn nhìn bóng dáng của Từ Vấn Thiên.
“Ngay cả một cái bái lấy cũng không muốn nhận sao?”
Trần Mộng đứng lên, vỗ vỗ trên tro bụi đầu gối, lại nâng đầu lên, trên mặt thiếu niên đã có mấy phần phiền muộn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây