Trình Đại Lôi nhớ tới Lâm Thiếu Vũ, tâm tình buồn bực, lại uống thêm một chén rượu, “Khi đó thực sự là ăn bữa trước không có bữa sau, ngoại trừ lo nghĩ quan binh đánh tới, còn phải lo lắng có thể nhét đầy bao tử hay không… Từ U Châu đến Trường An, từ Trường An đến Lương Châu, ngay từ đầu cũng không dễ dàng, các huynh đệ đều đem đầu buộc ở trên thắt lưng quần mà sống, nói không chừng ngày nào đó chết ở dưới đao người khác.”
“Chúng ta vất vả chịu đựng cho tới hôm nay, mà lúc này không giống ngày xưa, chư vị ngồi ở đây, ít nhất thủ hạ cũng có mấy ngàn người, lúc giết người mí mắt đều không cần nháy. Chúng ta rốt cuộc không cần lo lắng ăn không đủ no, không chỉ có ăn đủ no, mà còn muốn ăn ngon hơn.”
“Đều nói phải phân chức quan tốt hơn cho từng người, nhưng ta lúc nào cũng suy nghĩ, tất cả mọi người là huynh đệ, ăn cơm trong một nồi, không cần thiết phân rõ ràng như vậy.” Trình Đại Lôi nói một hồi liền đột nhiên mắng một câu: “Nhưng hai chữ huynh đệ này thường thường không đáng tin nhất.”
Lúc mọi người đồng thời câm như hến, ngẩng đầu nhìn Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi từ trên ghế đứng lên, tay vịn thành ghế, nói: “Gia đại nghiệp đại, các huynh đệ đều có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình, con người của ta cũng không có bản lĩnh lớn, hơn nữa ta không phải người thích làm đại sự. Nói thật, ta đã rất mệt mỏi, cái ghế đứng đầu của Cáp Mô trại này ta đã không muốn ngồi, chư vị có người nào muốn ngồi hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây