Mỗi một ngày, Thôi Bạch Ngọc đều sống trong nước sôi lửa bỏng, coi nàng là một tạp dịch sai sử, đối với nàng thì chuyện này cũng không tính là cái gì. Nhưng thứ mà nàng lo lắng, chính là cơn ác mộng có thể xảy ra.
May mắn thay, Trình Đại Lôi đến nay còn chưa có thị tẩm nàng. Nhưng không may là nàng vẫn biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh. Đây là một loại giày vò đối với nàng, ác mộng cuối cùng rồi sẽ đến, chỉ là chẳng biết lúc nào tới mà thôi.
Chết có thể kết thúc mọi chuyện, nhưng đau đớn chính là, dũng khí của nàng sớm đã bị hao tổn hết. Biết rõ sống không bằng chết, nhưng lại không có dũng khí để kề đao lên cổ.
Đêm hôm nay, Thôi Bạch Ngọc trở lại phòng, giang hai tay ra, vốn là mười ngón không dính nước mùa xuân nhưng bây giờ tay ngọc cũng mài ra vết chai. Điều này càng khiến nàng buồn rầu, ủy khuất tràn đầy trong lòng cũng không thể nói ra. Về phần ba nha hoàn của mình, cũng chưa chắc tốt hơn chỗ nào.
Nói thực ra, điều kiện sinh hoạt của các nàng không tệ lắm, dù sao phủ thành chủ có nhiều phòng ở, nếu có bất mãn đi nữa thì Trình Đại Lôi cũng sẽ tùy tiện đưa các nàng vào kho củi. Còn về phần thức ăn, dĩ nhiên không có bạc đãi các nàng, nhưng cũng không thể so sánh với trước đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây