Ánh mắt của Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm vào Cao Lực Sĩ, thấy vẻ mặt của hắn ta bình tĩnh như cũ, như thể những lời cảnh thế vừa rồi không phải phát ra từ trong miệng của hắn.
Chớ nhìn hắn là hoạn quan, nhưng thật ra hắn cũng không có loại khí chất hèn mọn nịnh hót kia, hơn nữa bộ dáng của hắn còn có thể gọi là anh tuấn. Như vậy cũng đã phá vỡ định kiến của Trình Đại Lôi. Nếu như gặp phải một người khôn khéo, đuổi tới vuốt mông ngựa, cũng sẽ không làm người khác ưa thích. Cao thủ chân chính vẫn là xuân phong hóa vũ, làm mọi việc một cách âm thầm.
Mà những gì đối phường vừa nói, Trình Đại Lôi cũng thấy nghe lọt tai. Hắn ngồi ở trên ghế, nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Cao Lực Sĩ.
Trình Đại Lôi một mực không để ý đến một chuyện, trong thế đạo này, chi phí cho sinh tồn là rất cao. Một nam nhân nếu sinh ra trong gia đình bần hàn thì chỉ có thể đi làm người ở, khuân vác, cần cù chăm chỉ, tân tân khổ khổ, cũng chưa chắc có thể đổi lấy một ngày ba bữa. Cuối cùng ép đến cùng đường mạt lộ, hoặc là đi làm lính, hoặc là đi làm phỉ.
Đây là nam nhân, còn nữ nhân thì khổ hơn rất nhiều. Bộ dáng thông thường ngược lại dễ nói, phàm là có mấy phần tư sắc, hoặc là bị bán vào gia đình giàu có, làm nha hoàn trong phủ, trở thành đồ chơi trong tay các công tử. Hoặc là bị phú hộ ác bá nhìn trúng, bức hôn cưỡng bức, đây thậm chí cũng là vận khí tốt. Hơn nữa còn bị bán vào nh lâu nhạc phường, một đôi môi hồng vạn người nếm, hai trắng ngàn người gối, loại chuyện này cũng không xem là hiếm có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây