Trình Đại Lôi dối trá gật đầu, tâm lý cũng không biết mình đang nghĩ cái gì. Nếu như Tô Anh một mực ở trong phủ, hắn cảm thấy có chút phiền phức, nhưng Tô Anh vừa đi, trong lòng hắn liền vắng vẻ. Hắn biết, mình không thể xem người ta như chim Hoàng Yến mà nuôi nhốt trong phủ.
Chẳng qua vấn đề nam nữ là một mớ hỗn độn, mà Trình Đại Lôi không có khả năng làm điều đó một cách chính đáng.
Phiền phức luôn luôn có phiền phức, Tô Anh vừa đi, phiền phức của Liễu Chỉ liền hiện ra. Cô đứng ở bên cạnh, nhìn như đang hầu hạ mình, nhưng chính mình lại có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.
Nói tới nói lui, lấy hay bỏ, ngay cả bản thân hắn cũng không biết nên lấy như thế nào, mà trong lòng cũng không bỏ nổi.
“Thôi thôi, không nhìn, ngủ.” Trình Đại Lôi khép tài liệu lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây