Hứa Mậu cùng với đám người hai mặt nhìn nhau, trong miệng không ngừng lặp lại cái tên này, nhưng không ai nghe qua trước đó.
Trình Đại Lôi âm thầm gật đầu, dù cho là một đám thô kệch, nhưng để bọn họ cùng kêu lên tiếng Oppa, nghe cũng có chút cảm giác vui vẻ.
“Ha, cho dù ngươi là ai…thì cũng đến đây vì Yên Chi Hồng?” Có người hỏi.
Trình Đại Lôi nháy mắt mấy cái, chưa từng nghe qua cái tên này, hắn đáp: “Đúng vậy, thì sao nào?”
“Haha, hắn ta mà cũng muốn có ý đồ với Yên Chi Hồng!”
“Ngay cả tơ lụa cũng không mặc nổi, còn không biết từ nhà quê nào tới đây.”
“Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à!”
Trình Đại Lôi bị chế giễu một chút cũng không thể giải thích được, hắn mặc quần áo vải, nhưng không vì thế mà coi thường mọi người. Trình Đại Lôi lờ mờ cảm thấy Anta đã bị Nike chế giễu trong kiếp trước.
Mà Yên Chi Hồng tột cùng là người thế nào?
Từ tiếng cười của họ, Trình Đại Lôi dần hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Yên Chi Hồng họ Liễu, tên là Liễu Chỉ, Liễu gia trước kia ở thành Lạc Diệp cũng là nhà giàu, cha từng nhận chức vụ trong triều đình, phụ trách việc trấn áp bọn cướp, nhưng sau này người ta phát hiện ra hắn đã lén lút giao du với hải tặcđể trục lợi.
Trong cơn thịnh nộ, thành chủ đã chặt đầu cha Liễu, gia đình bị giáng xuống làm nô lệ, mà Liễu Chỉ, thiên kim của Liễu gia, bị bán làm quan nô.
Hiện giờ Liễu Chỉ này đã treo biển hành nghề ở Yến Lâu, nghe nói là một mỹ nữ vạn người mê, mấy ngày nay có rất nhiều nhà giàu đổ xô đến tìm nàng, nhưng cho đến ngày nay vẫn chưa có ai hái được hoa và lấy được lòng người đẹp.
Trình Đại Lôi trong lòng hơi động, nô lệ không phải là một trong những mục tiêu của hắn sao?
Liễu gia tiểu thư năm nay xuân xanh tròn mười tám, sinh ra đã xinh đẹp, so hoa Hoa Giải Ngữ, so ngọc Ngọc Sinh Hương, từng được nuôi dưỡng chốn khuê phòng nhưng bây giờ lại là chim én trong lồng, bay vào nhà người tầm thường.
Nhưng cho dù Liễu Chỉ có luân lạc vào mảnh đất ăn chơi này, từ quý tộc đến dân đen, không phải ai muốn gặp liền có thể gặp.
Trước hết, phải có đồng tiền nhất định làm bàn đạp, mới có cơ hội bước vào cửa phòng của Liễu Chỉ, nhưng chỉ nhìn thấy Liễu Chỉ sau một bức màn. Còn về việc làm sao để Liễu Chỉ ra khỏi màn, rót một ly rượu cho ngươi, nói vài câu thì tùy vào năng lực cá nhân của ngươi. Thơ văn, thơ phú, có thể nói đến thái bình thịnh thế, chỉ cần làm cho Liễu tiểu thư vui vẻ, nàng mới lười biếng nói một tiếng.
“Hôm nay Nô gia mệt mỏi, mời công tử ngày mai lại đến.”
Rồi mai này đến đây, muốn gặp nhau còn cần một đồng nhất quán, cứ như vậy hết lần này đến lần khác, đến khi thấy được cuối cùng, đành phải phó mặc cho số phận. Càng muốn cùng nhau lên giường thì phải xuất ra ngân lượng giá trên trời.
Khái niệm về tiền đồng nhất quán là gì? Tương đương với một hoặc hai lượng bạc, bốn hoặc năm lần chi tiêu trung bình hàng năm của nông gia.
Nhưng dù vậy, người muốn tiêu tiền vẫn là nối liền không dứt, trong đó có những yếu tố tâm lý nhất định, tương tự như người với không tới thì luôn dễ bị xao động, còn người được ưa chuộng thì không sợ hãi.
Nhưng thật ra đều giống nhau, ba hay năm lần cũng không thành vấn đề, Hoàng Hoa rồi cũng thành liễu gẫy, dù bây giờ Yên Chi Hồng có được ca ngợi như thể nào thì cuối cùng vẫn giống như mấy cô nương ở đại sảnh này, tiếp rượu bán rẻ tiếng cười.
Chuyện về cái gọi là tài tử giai nhân chỉ là chuyện nghe thôi, không nên nói nhiều với người khác.
Nhưng ít nhất hiện tại, Yên Chi Hồng vẫn đang được tung hô rất cao.
Người như Hứa Mậu và những người khác đều đang lao vào Yên Chi Hồng, nếu ai có thể chiếm được trái tim của mỹ nữ, đó sẽ là một vinh dự lớn. Nhưng cho đến nay, vẫn chưa có ai làm được.
Hứa Mậu đem Quy Công gọi tới, đặt trên khay một mảnh vải lụa, cẩn thận đặt một bức thư, hỏi với một giọng điệu thành tín: “Hỏi Yên Chi Hồng cô nương hôm nay có rãnh không?”
Sa vào bụi đất, nói chung đừng dùng tên thật của chính mình, đây là xúc phạm tổ tiên, nên dù ai cũng biết tên thật của Yên Chi Hồng, nhưng không ai xưng nàng là Liễu Chỉ.
Vải lụa có giá ngang một đồng nhất quán và nó có thể được sử dụng như một công cụ kiếm tiền. Mà bức thư đi kèm có thể là một bài thơ nhỏ ca ngợi mỹ nhân, thời đại này đối với thư sinh văn sĩ đều được tôn sùng, về phần bài thơ đó là Hứa Mậu chính mình làm, hay là dùng tiền mua, thì khó mà nói được.
Quy nô chạy một vòng trong đại sảnh, trên mâm hẳn là có những thứ tương tự như vậy, bọn họ không hề có ý định tranh đoạn, dù sao Yêu Chi Hồng cũng không có nhiều mị lực như vậy.
Trình Đại lôi muốn gặp Yên Chi Hồng một lần, hắn cần mở rộng một chút nhân khẩu của sơn trại, muốn mua chút nô lệ, mà nếu là nô lệ xinh đẹp thì càng gì bằng.
“Lấy bút và mực!” Trình Đại Lôi hô một tiếng, vén tay áo lên.
Hứa Mậu đem ánh mắt rơi vào trên thân Trình Đại Lôi: “Cóc ghẻ thật nghĩ ăn thịt thiên nga nha.”
Từ Thần Cơ nhìn thấy Trình Đại Lôi viết chữ, quá trình vô cùng xấu xí, lúc này mới nghi hoặc nói: “ Công tử, ngươi có thể làm được không?”