Tối Cường Sơn Tặc Hệ Thống (Dịch)

Chương 72: Đến thanh lâu

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Đại Lôi vẫn nhớ trước khi Tô Anh đi, có để cho nàng mang theo 10 cân ớt, xem ra là không ngoài dự đoán.

“Chỉ là không biết, ngueyen liệu nấu ăn quý hiếm mà các người có được là từ đâu đến?” Trình Đại Lôi hỏi.

“Cái này là nhờ phu nhân nhà chúng tôi, có một vị thương gia từ nước ngoài mang đến, may mà phu nhân có con mắt tinh tường, mới không bỏ qua món bảo vật như vậy.” Tiểu nhị đắc chí nói: “Tôi dám đánh cược, nguyên liệu này là độc nhất trên đế quốc, nếu hai vị muốn thử, tôi sẽ chuẩn bị mang lên a.”

“Không cần, không cần, gần đây ta có chút nóng trong người.” Trình Đại Lôi móc ra 10 đồng tiền, đuổi tiểu nhị đi xuống.

Đoán chừng tiểu nhị cũng không biết rõ ớt với nóng có quan hệ gì.

Chờ sua khi tiểu nhị lui xuống, Trình Đại Lôi cùng Từ Thần Cơ liếc nhìn nhau, đều cảm thấy sự tình có chút không đúng. Tứ Hải lâu này xác định là của cửa hàng Tứ Hải, nhưng phu nhân của Tứ Hải khẳng định không phải là Tô Anh, đống ớt này là Tô Anh mang về, vậy mà bây giờ lại râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Trong này nhất định có vấn đề!

“u gia, ông có biết tại sao lần này vào thành, ta lại mang theo ông chứ không là người khác không?” Trình Đại Lôi hạ giọng.

Từ Thần Cơ sững sờ, mới ý thức tới Trình Đại Lôi đang nói chính mình, ông ta cười vuốt vuốt ria mép: “Dĩ nhiên là vì lão phu thần cơ diệu toán, đại…Công tử đây là muốn để ta bày mưu tính kế.” Từ Thần Cơ kịp thời đổi giọng.

“Cái này…Tự tin cũng là việc tốt đi.” Trình Đại Lôi lườm hắn một cái, trong lòng không khỏi nghĩ: Đây còn không phải sợ mấy cái diệu kế ngược đời của ông sao, ta rời sơn trại ba ngày, lại để ông ở nhà, từng ngụm, từng ngụm rải sữa độc, mà một ít đồ ta vật vả mới kiếm được, không phải đều bị sẽ ông diệt sạch sao.

Trình Đại Lôi ổn định tâm thần, nói “Ông cần phải nhớ, lần này chúng ta lên thành không phải vì phóng túng ăn chơi, mà là mang theo nhiệm vụ tới. Một là nhìn xem tình huống bên Tô gia, thiếu chúng ta tiền chuộc còn chưa đem đến, hai là nhìn xem thành Lạc Diệp nơi nào bán nô lệ, chúng ta mua một số người trở về.”

“Sự tình không nên chậm trễ.” Trình Đại Lôi nói: “Buổi chiều chúng ta liền phân ra hành động, Quân Sư, ông cảm thấy mình nên đi chấp hành nhiệm vụ nào?”

“Lão hủ dĩ nhiên sẽ nhận nhiệm vụ khó khăn nhất, việc điều tra Tô gia cứ để cho ta.” Từ Thần Cơ vỗ bộ ngực.

“Xéo đi!” Trình Đại Lôi quát lớn một tiếng: “Chiều xuống, ông hãy đi loanh quanh nơi này một chút, xem chỗ nào có giao dịch nô lệ, chỉ cần xác định số lượng, chúng ta liền lập tức trở về sơn trại lấy tiền.”

“Vậy được rồi.” Từ Thần Cơ rầu rĩ không vui, thở dài nói: “Ta còn muốn ở trong thành mua hai bộ áo hoa của Linh nhi.”

Trình Đại Lôi đáy lòng liền hiểu rõ, tuy Từ Thần Cơ xác thực vô dụng, nhưng ở trên vị trí phụ thân, ông ta vẫn đủ tư cách. Cho dù vào thành, vẫn nghĩ đến con gái của mình, phần tình cảm này thật khiến cho Trình Đại Lôi cảm thấy ấm áp.

“Được rồi, các khoản đã rõ, sau khi xong việc, ông cứ quay về nhà trọ đợi ta, bên kia ta cũng không biết có tình huống gì xảy ra, tối nay khả năng sẽ không quay về, ông trước đừng lo lắng.”

Sau khi thương lượng sau, Từ Thần Cơ mang theo tiền rời khỏi nhà trọ. Từ Thần Cơ vừa đi không lâu, Trình Đại Lôi liền đem tiểu nhị kia lại gọi tới.

“Khách quan, ngài có dặn dò gì?”

Trình Đại Lôi, một người đầy rẫy tiếng xấu ở bên ngoài, lúc này mặt mũi lại đỏ ửng, hai tay chắp vào nhau ấp a ấp úng: “Cái này…..cái kia…”

Tiểu nhỉ trợn tròn mắt, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “A, tôi hiểu rồi, ngài muốn tìm thanh lâu!”

“Xuỵt, im lặng.” Trình Đại Lôi nguýt hắn một cái, sau đó thấp giọng nói: “Thanh lâu tốt nhất ở Thành Lạc Diệp ở đâu?”

“Vậy đương nhiên là hồi yến lâu rồi!” Tiểu nhi giơ ngón tay cái lên.

Cuối cùng cũng vào được thành, hắn không muốn lãng phí những năm tháng tốt đẹp của mình, giờ đã uống rượu và nói chuyện phiếm với tiểu nhị, nếu không vào thanh lâu một lần, hắn liền luôn cảm thấy chuyến tham quan này của mình thiếu một cái gì đó.

Dò hỏi về vị trí của Yến lâu xong, Trình Đại Lôi liền hăng hái, thắt lưng buộc bụng đi đến Yến lâu trước khi trời tối.

Quả nhiên là đèn đuốc ở tửu lục lúc nào cũng tốt, vừa đi đến cửa, đã có cô nương đến lôi kéo Trình Đại Lôi vào trong.

“Công tử dáng vẻ đường đường, phong lưu phóng khoáng, khiến cho trái tim của tiểu thiếp tan chảy.”

Trình Đại Lôi bước vào Yến lâu, oanh ca yến hót trước mắt làm hắn lóa cả mắt, mà đột nhiên hắn nhìn thấy một bóng người phía trước có chút mơ hồ quen thuộc. Bước nhanh hai bước, đến phía sau và vỗ vai đối phương.

“u gia!” (Phiên âm trong tiếng anh: Oh Yead)

“u ba!” (Phiên âm trong tiếng anh: Oppa)

Hai người nhìn nhau chằm chằm, mỗi người đều sững sờ, Trình Đại Lôi mặt mày phát sốt, muốn tìm trên mặt đất một vết nứt để chui xuống.

“…Ta…”

“Công tử, ta sai rồi, ta không nên tới nơi này.”

Trình Đại Lôi sững sờ, bỗng nhiên biểu lộ biến đổi, tàn khốc nói: “Uổng công ta tín nhiệm ông như vậy, không ngờ ông lại cầm tiền của sơn trại, tới chỗ như thế!”

“Công tử, ta chỉ là đi ngang qua, thuận tiện vào xem thử.”

“Đi ngang qua, ta một mực đi theo phía sau ngươi, sẽ tin tưởng ngươi sao!”

“Công tử, ta sai rồi, cậu tuyệt đối đừng nói cho Linh nhi, bây giờ ta liền đi khỏi.”

“Được rồi.” Trình Đại Lôi vỗ vỗ bờ vai của ông ta: “Ta cũng không phải không hiểu chuyện, nếu đã đến rồi, ngại gì không xem thử, đương nhiên là nhìn phê phán, xem các nàng đến tột cùng xấu xí cỡ nào.”

Từ Thần Cơ trên mặt vui vẻ, liên tục không ngừng gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)