Một luồng không khí lạnh từ trên đỉnh đầu xông thẳng xuống gan bàn chân, khiến trên dưới toàn thân của Nghiêm Địch thoáng chốc lạnh lẽo.
Trình Đại Lôi ngồi bên cạnh bàn trà, chậm rãi uống trà, ở bên cạnh hắn còn đứng thẳng một người, Nghiêm Địch cũng không nhận ra đối phương là ai.
“Ngươi... Làm sao ngươi dám tới đây!”
Bởi vì căng thẳng cho nên giọng nói của Nghiêm Địch có chút cà lăm, xung quanh Cầm Xuyên đều có người trấn giữ, hơn nữa trong viện của mình cũng có vệ binh thường xuyên đi tuần tra. Nhưng Trình Đại Lôi vẫn có thể xuất hiện ở đây, vào một khoảnh khắc nào đó, Nghiêm Địch tự hỏi không biết thứ mình nhìn thấy có phải là ma hay không.
“Muốn tới thì tới, dù sao cũng đâu có khó khăn gì.” Trình Đại Lôi nhún nhún vai: “Với ta mà nói, rất dễ dàng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây